Vô Song Kiếm

Ân cừu tận giải


trước sau



Tiểu Bình mừng đến phát khóc, chạy lại nhào đến người chàng, giọng run run trong nước mắt :



- Nếu lúc này không phải đông người thì ngươi biết tay ta...!



Bắc Chưởng Phục Ma Thần Cái, Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi và Thượng Quan Thu Tuyền cũng vọt người ra theo ngay, đồng reo lên :



- Hài nhu, ngươi làm chúng ta phải lao đao!



Không nói chúng ta cũng biết chàng là ai...? Hoàng Bác!



Chàng vội quỳ xuống bái hai bái nói :



- Sư phụ, đệ tử biết là sư phụ sẽ khổ tâm tìm kiếm đệ tử. Chỉ vì là nửa năm qua Đông Kiếm cũng không ngày nào tìm kiếm đệ tử để đoạt Tiên Cơ Võ Khố nên đệ tử đành phải ẩn thân cho đến ngày hôm nay mới thật an toàn...



Phục Ma Thần Cái nghe vậy vui mừng hỏi lại :



- Ngươi thật đoạt được Tiên Cơ Võ Khố?



Hoàng Bác gật đầu :



- Rồi sau đó bị Đông Kiếm liên thủ với Bạch Mục Ma đánh rơi xuống Ngũ Long hà.



Thu Tuyền xen vào hỏi giọng quan tâm :



- Chàng thụ thương chứ?



Hoàng Bác nhìn nàng cười khổ nói :



- Đúng vậy, mà lại rất trầm trọng, bị nước cuốn trôi đến mấy dặm, may mà còn có người cứu vớt!



Phục Ma Thần Cái vội hỏi :



- Ai cứu ngươi?



Hoàng Bác chỉ tay vào Hoắc Thiên Long cười nói :



- Trước đây đệ tử có lần cứu vị này, bây giờ đến lượt vị ấy cứu lại đệ tử. Đúng là gieo dưa được dưa, gieo cà được cà!



Lung Tuyết đạo nhân liếc mắt nhìn Thiên Long nói :



- Gã ta cũng đi Ngũ Long sơn?



Hoàng Bác lắc đầu :



- Không, vị ấy ẩn cư bên Ngũ Long hà, đánh cá mưu sinh.



Phục Ma Thần Cái lại hỏi :



- Chiêu kiếm vừa rồi gã ta sát tử Bốc Mộng Dương là người dạy cho hắn?



Hoàng Bác gật đầu :



- Đúng vậy, đó là Càn Khôn Nhất Kiếm, của Thiếu Lâm Hoàng Quang đại sư!



Chàng nói xong, nhoẻn miệng cười với nhị vị sư phụ và Thu Tuyền, Tiểu Bình. Thoạt quay người tiến đến trước cha con Đông Kiếm.



Ch con Đông Kiếm từ lúc thấy chàng đã biết Hoàng Sơn võ hội hôm nay tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng với bọn họ. Bây giờ ngôi vị Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách không những không giữ lại được mà đến tính mạng cũng không dám chắc bảo toàn!



Thử nghĩ coi, chỉ bằng vào một chiêu Càn Khôn Nhất Kiếm mà một gã vô danh tiểu tốt như Hoắc Thiên Long đoạt ngay tính mạng của Bốc Mộng Dương thì huống gì là chàng chứ?




Âu Dương Thừa Kiếm vừa nhìn thấy Hoàng Bác xuất hiện, trong lòng bất giác đột khởi nổi lên cảm giác ghê sợ, tay đang lăm lăm định đánh với Hoắc Thiên Long liền dừng lại ngay.



Hoàng Bác đến trước mặt bọn họ dừng chân lại, nhìn bọn họ gật đầu mấy cái cười nói :



- Xin hỏi Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách, kiếm hội vẫn tiếp tục chứ?



Đông Kiếm mặt trơ ra không hề có một biểu ý, nói sẵng giọng :



- Đương nhiên! Ngươi muốn thế nào?



Hoàng Bác cười sang sảng nói :



- Vậy thì bây giờ tại hạ xin trước hết lãnh giáo lệnh lang, đúng như lời giao ước trước đây!



Lão ta chưa hiểu thế nào thì Âu Dương Thừa Kiếm bị kích nổi nóng, lao người lên trước vung kiếm đâm nhanh tới trước ngực chàng ngay!



Thật là một lối tấn công hiểm độc trong lúc tỷ kiếm, ra chiêu thần tốc trong lúc địch thủ kiếm chưa nắm trong tay, hiểm thì cực hiểm nhưng chỉ có loại hạ lưu giang hồ mới sử dụng! Vậy mà lúc này đường đường là một Thiếu bảo chủ, con của Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách lại ra tay như vậy!



Khi ấy toàn trường thấy vậy đã có nhiều người đứng dậy la lên vẻ căm phẫn và không ít người thót dạ lo cho tính mạng chàng...



Nào ngờ, chỉ nghe “keng” một tiếng, một ánh vàng sáng lóe lên trong ánh mặt trời, cả người Âu Dương Thừa Kiếm dạt mạnh về phía sau hai trượng ngã dài xuống đất, lại thấy Hoàng Bác trong tay nắm thanh Hoàng Long kiếm tự bao giờ, và vừa xuất ra một chiêu đắc thủ, đả bại Âu Dương Thừa Kiếm!



Tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong nửa cái chớp mắt, toàn trường tuyệt nhiên không ai nhìn thấy được dù chỉ là động tác rút kiếm ra khỏi vỏ của chàng, kể cả Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách!



Hoàng Bác thoáng cái đã đến sát bên người Âu Dương Thừa Kiếm, mũi kiếm từ từ đâm xuống ngực gã...



Đột nhiên lúc ấy bên tai chàng nghe tiếng truyền âm vang lên rất rõ :



- Hoàng Bác, chớ quên rằng nó là nhi tử độc nhất thân già...



Hoàng Bác sực nhớ, trong đầu chấn động mạnh, đảo mắt nhìn lên cao một vòng, thoạt cúi đầu thở dài thâu kiếm lại quay người bỏ đi trở lui...



Nhưng vừa quay người đi được hai bước, chàng nhận ra từ trong ánh mắc của Hoắc Thiên Long lộ vẻ kinh hoảng tột độ, linh tính báo cho chàng biết có chuyện... Không nghi ngờ gì nữa!



Chàng cả người khuỵu nhanh xuống trên gối, quay phắt người, Hoàng Long kiếm lóe lên lần thứ hai...



Âu Dương Thừa Kiếm rú lên một tiếng thảm thiết, cả cánh tay đang nắm chắc thanh kiếm rơi lăn lóc trên đất, gã ta ngã lăn về phía sau, từ đoạt cụt máu tuôn ra xối xả...



Hoàng Bác đứng dậy, sắc mặt trầm xuống nhìn Âu Dương Thừa Kiếm lăn lộn kêu thảm thương trên đất. Chàng nghĩ lại câu nói vừa rồi bất giác cảm thấy bất nhẫn, hổ thẹn cúi đầu!



Nguyên là khi thấy chàng quay người bỏ đi, Âu Dương Thừa Kiếm dã tâm vẫn còn liền vụt đứng nhanh dậy đâm kiếm vào lưng chàng, bởi vậy khi Hoàng Bác vừa khuỵu chân xuống thì vừa lúc mũi kiếm lướt qua đầu chàng, và một chiêu kiếm kỳ diệu đã tiện mất cánh tay gã ta.



Vừa lúc chàng cúi đầu trầm mặc, hốt nghe một tiếng gió, rồi một bóng người toàn thân vận lam bào, mặt trùm kín vuông vải cũng màu lam lướt nhanh xuống, bế bổng Âu Dương Thừa Kiếm rồi vọt biến mất dạng!



Đó chính là Âu Dương phu nhân, bà ta nghe tiếng rú của Thừa Kiếm liền vọt nhanh xuống cứu gã đi mất.



Đông Kiếm tận mắt chứng kiến từ đầu đến giờ, thấy cảnh nhi tử của mình bị Hoàng Bác chặt đứt cánh tay, rồi tiếp đến ái thê của mình đến cứu nhi tử đi... Lão ta đứng lặng người, bao nhiêu cảm xúc dâng lên trong lòng lão khiến mặt lão thay đổi sắc liên tục...



Phải một lúc thật lâu, lão ta cất giọng trầm ngâm nhìn Hoàng Bác hỏi :



- Hai chiêu kiếm pháp vừa rồi có phải nằm trong tuyệt học của Tiên Cơ Võ Khố không?



Hoàng Bác gật đầu, giọng lãnh đạm :



- Không sai, chiêu thứ nhất là Kình Thiên Nhất Kiếm, chiêu thứ hai là Nhất Kiếm Giải Thiên Sầu - một nhát kiếm giải ngàn sầu hận!



Đông Kiếm sầm mặt, nụ cười nặng nề trên mặt lão càng thấy rõ nội tâm lão hoang mang tột đỉnh, lão bước đến cúi người lượm nhanh Thất Hồng kiếm của con mình lên, từ từ nói :



- Vậy thì đến đây, lão phu xin chúc mừng ngươi trước, vì ngươi sẽ là một kẻ trẻ nhất từ gần trăm năm nay đoạt ngôi vị Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách.



Hoàng Bác hốt nhiên nhớ lại những câu viết trên vách đá trong thạch động ở Ngũ Long sơn khi chàng vào lấy Tiên Cơ Võ Khố, những chữ ấy lúc này như hiện rõ lên trước mắt chàng :



... Đời người như huyễn mộng, địa vị danh vọng phút chốc cũng tiêu tan...



Chàng đứng sững một hồi lâu, cảm thấy khó xử. Lúc sau chàng quyết định nhìn lão ta nói :



- Ta không mong điều đó, chỉ muốn biết sự thật về bí mật của cha ta. Nếu ngươi nguyện nói ra hết thì ta lập tức thoái lui ngay!



Đông Kiếm hơi bất ngờ, nhưng rồi hốt nhiên lão ta ngửa mặt lên trời cười một tràng dài ha ha ha..., cuối cùng nói :



- Sao lại như vậy? Được, lão phu cho ngươi nguyện ý. Đó là chuyện trước khi Hoàng Sơn kiếm hội lần thứ mười sáu, lão phu vô tình phát hiện ra cha ngươi trong người có Du Long thần kiếm. Lão phu vì không muốn để ngôi vị Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách bị đoạt nên đã ngầm ra tay hạ độc ha ha...



Hoàng Bác xộc lên một bước, hỏi nhanh :



- Ngươi đã hạ độc cha ta như thế nào?



- Độc dược! Một loại độc dược mà tuyệt không thể có thuốc giải, ha ha ha...



Hoàng Bác nghe lão ta nói hoàn toàn khớp lời của vị Quái nhân “Trùm khăn đỏ”, lúc ấy trong lòng bi thương không tả nổi, vung kiếm muốn xông vào ngay, chợt nhớ ra điều gì lại thôi, vẻ lạnh lùng hỏi :



- Vậy vị quái nhân “Trùm khăn đen” dưới Vô Để cốc là ai?



Đông Kiếm thâu nụ cười lại, trừng mắt nhìn chàng quát :



- Tiểu tử, ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết lão ta là ai!



Hoàng Bác mặt đầy nộ khí, liền tức nói :



- Ngươi không dám nói ra người ấy là ai, điều đó đủ chứng minh lời ngươi vừa nói là giả dối...



Các thớ thịt trên mặt Đông Kiếm giật giật liên hồi, cười gằn :



- Ngươi nếu muốn lão phu nói ra cho ngươi nghe một lời an ủi thì lão phu có thể nói dối vậy!



Hoàng Bác không thể kìm chế nổi nữa liền thét lên một tiếng cực lớn vọt người tới trước, Hoàng Long kiếm vung lên xuất một chiêu Thiên Nguyên Nhất Kiếm trong Tiên Cơ Võ Khố, nhằm Đông Kiếm công vào.



Đông Kiếm gần mấy mươi năm nay chưa hề thêm được một thế kiếm cao diệu nào nữa, lần này trước mắt lão Hoàng Bác xuất một chiêu kiếm khiến cả người lão khựng lại, ánh kiếm hoa lên tạo ra hàng trăm kiếm ảnh hư hư thực thực, biến hóa khôn lường, bao trùm hết toàn thân lão không có một kẽ hở!



Lão đã từng xưng danh Thiên hạ Vô Song Kiếm suốt gần ba mươi năm, mỗi lần lão vung kiếm là đầu rơi máu chảy, thiên hạ chỉ nghe danh là cũng đã khiếp hồn!



Vậy mà giờ đây, lão không thể nhận ra được trong vô vàn kiếm ảnh này đâu là thực, đâu là giải để ra chiêu đối phó!



Thoái lùi ư?



Không! Thiên hạ Vô Song Kiếm mà phải thoái lùi trước chiêu kiếm đầu tiên của đối thủ ư?



Đông Kiếm sau giây sững người quyết định rất nhanh, để bảo toàn liền nghiến răng vung Thất Hồng kiếm lên, xuất ra một chiêu Lôi Điện Giao Gia trong Nhàn Điện thập tam kiếm, một gia độc môn kiếm pháp nghênh chiêu đối địch.



Chỉ nghe tiếng kiếm rít lên trong gió, rồi “k...e...n...g” một tiếng, Đông Kiếm trụ người không nổi lảo đảo thoái lui liên tiếp ba bước, thanh kiếm vụt khỏi tay tợ như bị hút theo thanh Hoàng Long kiếm bay vút lên không cao đến mấy trượng rồi rơi nhanh xuống...



Lại nói cả người Đông Kiếm lảo đảo về sau, vô ý vấp đá ngã xoài xuống đất, đúng lúc ấy thanh kiếm của lão cũng vừa rơi xuống ngay người lão. Mũi kiếm khi chỉ còn cách ngực lão vài phân thì Hoàng Bác đã nhanh quét một kiếm đánh bạt thanh kiếm ra ngoài, không thì Đông Kiếm bỏ mạng tức thời!



Điều này khiến cho nhiều người trong đấu trường ngạc nhiên... Đột nhiên tiếng nói trầm trầm như từ Địa ngục vọng về :



- Sao ngươi không để hắn ta tiệt mạng đi!



Hoàng Bác hơi sững người, không hiểu tại sao vừa rồi lại định giết chết lão ta rồi lại ra tay cứu lão ta!



Thoạt thấy thì nghịch lý vô cùng, rất là mâu thuẫn.



Nhưng “nhân chi sơ, tính bổn thiện”, chính lòng nhân trong con người chàng đã thắng hận thù!




Hoàng Bác quay người lại thì mặt chợt sững, kinh ngạc vô cùng. Trước mắt chàng cách ngoài ba trượng một khối đen, hay nói đúng hơn là một quái nhân, toàn thân trùm kín mít tấm chăn đen, chỉ chừa ra một khuôn mặt già nua gầy gò và hai bàn chân trần... Lão ta: Quái nhân trùm khăn đen dưới động không đáy!



Chàng “A” lên một tiếng, vọt về phía ấy chừng một trượng, máu trong người dần nóng lên, tim đập nhanh, vội hỏi :



- Lão, thực ra lão là ai?



Lúc nãy quần hùng võ lâm từ trong ba lán đã dồn ra hết, họ tự nhiên không ai bảo ai đứng thành vòng tròn vây quanh xem chuyện.



Đông Kiếm vừa thấy quái nhânh trùm khăn đen, mặt biếng ra trắng bệch nhảy phóc lên la lớn :



- Về ngay! Về ngay! Hãy về với ta!



Quái nhân trùm chăn đen tợ như không nghe thấy tiếng Đông Kiếm, nhìn Hoàng Bác nói :



- Nghe đây, lão phu chính là Thần Kiếm Phân Quang Âu Dương Bình, Tiêu Dao Nhu Hiệp Lang Cảnh Như và Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách Âu Dương Trường...



Đông Kiếm người như bỏng lửa nhảy dựng lên quát tháo :



- Văn hộ pháp! Ném! Ném!



Hoàng Bác nghe lão ta la vậy liền nhớ ra Hắc Bạch song ma trước đây đã đoạt trong tay Tây Đao cây Cửu U Bạch Cốt Lôi, lúc ấy phát hoảng hét lớn lên :



- Chư vị hãy cẩn thận, Bạch Mục Ma sẽ ném Cửu U Bạch Cốt Lôi!



Đám quần hùng nghe vậy hỗn loạn, chạy táo tác lên, thoái nhanh về phía sau, bỗng chính lúc ấy một tiếng rú lên thê thảm phía đám đông, mọi người dạt ra thì thấy Bạch Mục Ma mắt trợn tròng, miệng phun ra máu tươi, rồi từ từ khuỵu ngã xuống chết tốt!



Bên cạnh lão ma đầu lại xuất hiện một quái nhân... trùm chăn đỏ! Người mà trước đây đã nhiều lần giúp cho Hoàng Bác.



Trong tay lão quái nhân nắm cây Cửu U Bạch Cốt Lôi, điều đó chứng tỏ người ấy mới vừa ra tay hạ thủ, đoạt lấy Cửu U Bạch Cốt Lôi cứu quần hùng.



Quái nhân trùm chăn đen Thần Kiếm Phân Quang Âu Dương Bình thấy quái nhân trùm chăn đỏ cũng đột nhiên xuất hiện bỗng cất giọng ngửa mặt lên trời cười ha ha ha... một tràng kéo dài vẻ khoái chí, thoạt đưa tay vẫy vẫy người ấy nói :



- Ha ha ha...! Ngươi cũng hãy đến đây! Lão phu biết rõ là ngươi đến hiện tại vẫn chưa hiểu rõ bệnh hủi của mình là do đâu mà có! Ha ha ha...



Quái nhân trùm chăn đỏ quả nhiên nghe xong mặt biến sắc cứ bước đi tới...



Không ít quần hùng lúc ấy vừa nghe hai tiếng bệnh hủi đã hoảng la lên, khi thấy quái nhân bước tới liền ùa nhau chạy, né tránh nhường đường.



Chính lúc ấy, Đông Kiếm Âu Dương Trường hú dài một tiếng, vọt người lên không mấy trượng rồi nhằm vực núi phía đông đâm đầu xuống...



Thần Kiếm Phân Quang Âu Dương Bình đôi mắt quắc lên lạnh lùng nhìn theo bóng Âu Dương Trường, thịt trên mặt máy động một trận, khi nghe tiếng rú thê thảm của Đông Kiếm lịm tắt dưới vực thẳm lão ta cười nhạt nói :



- Chết đi thì tốt hơn! Quỷ sứ nhân gian...



Rồi lão ra quay lại nhìn vào quái nhân trùm chăn đỏ và Hoàng Bác nói :



- Hảo, bây giờ lão phu sẽ nói cho các

ngươi nghe một câu chuyện, câu chuyện này có lẽ đã bị nhiều người trong thiên hạ quên bẵng cả rồi, là vì lão phu năm xưa chỉ lưu lại trong ký ức người ta chỉ có một điểm, mà điểm đó không liên quan gì đến võ lâm...



Phục Ma Thần Cái nãy giờ chăm chú theo dõi, lúc ấy chen vào hỏi một câu :



- Đó có phải là chuyện của lão trượng năm xưa kết hôn cùng Hàng Châu nhất đại danh cô Nhiếp Âu Khanh đúng không?



Âu Dương Bình đôi mắt loáng sáng lên rồi trở lại bình thường nói :



- Không sai, bây giờ đã có người nhớ đến người ấy thì ta cũng không cần phải miêu tả lại dung nhan tuyệt sắc như thế nào nữa. Chỉ biết rằng chúng ta kết hôn trước không ít những cặp mắt dị nghị! Ha ha ha... nghĩ lại mới thấy thiên hạ đa đoan, chúng ta kết hôn với nhau sau ngày ta tham gia Hoàng Sơn kiếm hội lần thứ năm, sau đó chúng ta đưa nhau về định cư ở Bắc Ưng Đảng sơn, những ngày tháng êm đẹp của chúng ta trôi qua nhanh cho đến một ngày có gã thanh niên đầu to xông vào quấy nhiễu, lúc ấy ái thê của ta vừa có thai hai tháng. Các ngươi có biết gã thanh niên ấy là ai không?



Âu Dương Bình dừng lại nhìn quanh tất cả mọi người một lượt ý như chờ xem có ai lên tiếng trả lời không? Hoàng Bác nhân trước đây có lần nghe Vô Danh lão nhân (Thiên Diện Quái Tú Tát Tam Tinh) nói qua là lão ta phát hiện ra thi thể, kiếm phổ và cả huyết thư của Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách Khuất Tín nên lúc ấy nghe Âu Dương Bình hỏi vậy biết là lão ta muốn nói đến Khuất Tín, chàng liền lên tiếng :



- Có phải lão muốn nói là Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách Khuất Tín?



Âu Dương Bình dừng ánh mắt trên mặt Hoàng Bác vẻ thoáng gật gật đầu nói :



- Không sai chút nào, lão ta chính sư phụ của cha người, ngươi biết lão ta hiện tại trốn ở đâu không?



Hoàng Bác cúi đầu thở dài :



- Đã chết từ lâu...



Âu Dương Bình thần sắc chợt biến, nói lớn :



- Ngươi biết vì sao mà chết không?



Hoàng Bác thoáng do dự rồi cắn răng nói :



- Chính lão ta ám thị trùng độc hại lão ta!



Âu Dương Bình thật bị bất ngời, “Á” lên một tiếng nói :



- Vậy người biết Du Long thần kiếm của cha ngươi từ đâu mà có?



Hoàng Bác lúc ấy bắt đầu dần dần biết về nguyên nhân cái chết của phụ thân mình, trong ngực nóng lên nói :



- Khuất Tín lưu kiếm phổ lại trong động là do cha ta tìm ra, lại nói trong di thứ có viết rõ người nào tìm thấy nó sẽ là truyền nhân Kiếm Thánh.



Âu Dương Bình kinh ngạc thật sự, ngẩng đầu cười nói :



- Ha ha ha, đâu mới gọi là đèn trời soi sáng. Ta lại không ngờ chỉ một con trùng nhỏ như vậy mà lại giết chết lão ta, mà vẫn cứ nghĩ lão còn trên đời này.



Hoàng Bác tiến lên một bước giọng phẫn khí :



- Bây giờ thì ta đã biết rõ tất cả, Khuất Tín nhân vì muốn chiếm đoạt ái thê của lão mà đã ngầm hại lão nhiễm bệnh hủi, khiến cho phu thê lão phải cách ly nhau, và sau đó lão cũng ngầm dùng trùng độc hại chết lão ta. Nhưng vì không biết lão ta có chết hay không, nên khi thấy thân phụ ta xuất hiện trên giang hồ lão đã nghĩ là Khuất Tín vẫn còn trên đời để rồi không ngần ngại ngầm gây nhiễm bệnh hủi cho cha ta, nhằm bức Khuất Tín lộ diện, đúng không?



Âu Dương Bình gật đầu nói :



- Không sai, lão phu không hề hối hận về điều này, bởi vì lão phu không biết được lão ta đã chết.



Hoàng Bác giận lên, hỏa khí thượng xung, tay nắm chặt kiếm, nhưng cố kìm lại hỏi :



- Còn một điểm ta vẫn chưa hiểu, là tại sao Âu Dương Trường nhi tử của lão lại biết Du Long thần kiếm?



- Đó là vì Khuất Tín khi được vợ ta đã lộ xuất ra, hứa truyền lại cho bà ta...



Hoàng Bác đã rõ hết ngọn nguồn, lúc ấy trầm lãnh bước lên, vung kiếm chĩa vào ngực lão ta nói :



- Hảo, ngươi đã làm khổ cha ta thì bây giờ ta phải giết chết ngươi!



Âu Dương Bình thoái lùi theo bước chân tiến tới của chàng, cười nhạt nói :



- Lão phu cũng chẳng thiết sống, nhưng tuyệt không phải chết trong tay ngươi!



Hoàng Bác nhíu mày trong lòng giận sôi lên tợ như không còn nén nổi nữa, tay kiếm run lên...



Đột nhiên một tiếng quát trầm nhỏ vang lên :



- Ngừng tay!



Hoàng Bác liếc mắt thì thấy quái nhân trùm chăn đỏ, hốt nhiên vọt người lên không vừa phóng đi, đồng thời vừa nói trở lại :



- Hài nhi, mọi cừu hận đều khởi từ sự hiểu nhầm, ngươi không có lý do gì sát hại người...




Lúc ấy mọi cừu hận thương ghét tợ như tiêu tan theo giọng nói trầm vọng ấy vào hư không!



Vô Danh lão nhân đột nhiên vọt người chạy ra, gọi lớn :



- Túy Hiên! Túy Hiên...



Hoàng Bác thất sắc vội vọt người phóng theo, gào lên :



- Cha, cha, cha...



Quái nhân trùm chăn đỏ chính là Hoàng Ảnh kiếm khách Hoàng Túy Hiên thân pháp như điện lướt nhanh vượt qua đỉnh Thỉ Tín, Hoàng Bác cũng không chậm một tấc, vừa thi triển thân pháp phóng theo vừa khóc.



Bọn họ phụ tử hai người một chạy một đuổi theo như hai làn khói một đỏ một vàng, vượt qua không biết đã bao nhiêu đỉnh núi...



Qua một thời gian lâu, quái nhân trùm chăn đỏ hốt nhiên dừng chân lại vừa đúng ngay một mỏm đá bên dưới là vực thẳm sâu hun hút.



Lão quay phắt người lại quát :



- Đứng lại! Ngươi chỉ cần bước tới là ta nhảy xuống ngay!



Hoàng Bác dừng chân quỳ sụp người xuống, nước mắt như mưa nói :



- Cha, vì sao phải vậy chứ?



Hoàng Ảnh kiếm khách thanh âm tắc nghẽn cổ họng :



- Phụ thân... người hủ... không thể... không thể quay... về!



Hoàng Bác khóc nấc lên không thành tiếng nói :



- Nhưng chat biết mẫu thân người ngày đêm mong mỏi cha trở về, cha không đau lòng sao?



Hoàng Ảnh kiếm khách nén mãi vẫn không trụ nổi, nước mắt trào ra khóc lớn lên :



- Nói lại... với mẹ ngươi... ta không thể...



Hoàng Bác nói trong tức tưởi :



- Cha, cho dù thế nào cha cũng phải trở về gặp mẫu thân một lần, để người được thấy cha...



Hoàng Ảnh kiếm khách lắc đầu :



- Không, bệnh của ta đã đến lúc biến dạng con người ta, thật gớm ghiếc...



Hoàng Bác vừa dập đầu xuống đất vừa mếu máo nói :



- Không đúng, không đúng... tuyệt đối không đúng! Xin cha hãy trở lại...



Hoàng Ảnh kiếm khách lắc đầu, ghìm nước mắt lại nói :



- Không được, ta chính muốn để cho mẹ ngươi thủy chung luôn giữ mãi ấn tượng đẹp về ta, ngươi nếu còn bức bách ta thì ta nhảy xuống đây ngay.



Lão nói đến đó dừng lại, thở dài sóng sượt não nuột rồi nói tiếp :



- Thế nhưng trong thời gian gần đây ta đã phát hiện ra một loại trùng độc gọi là Yết Dung, dùng nó ngâm rượu uống có thể chữa được bệnh hủi. Chỉ cần một ngày bệnh ta thuyên giảm ta nhất định sẽ trở về!



Hoàng Bác thấy cha kiên quyết như vậy, không biết làm thế nào cứ gục mặt khóc không thôi.



Hoàng Ảnh kiếm khách từng bước từng bước đi men theo mỏm đá nói :



- Hãy tin ta, chỉ cần ta bệnh tình thuyên giảm ta sẽ lập tức trở lại ngay. Đồng thời ngươi cũng giúp ta tìm độc trùng Yết Dung đó, nó rất dễ nhận ra vì trên thân nó có bốn chân mềm nhỏ lại xèo ra như vây cá... Cứ mỗi năm vào ngày này chúng ta sẽ gặp nhau tại đây vậy!



Lão đưa mắt nhìn Hoàng Bác lần cuối rồi nói dứt khoát :



- Hài nhi, ta đi đây, nói với mẹ ngươi ta không lúc nào không nhớ đến bà... Tạm biệt...



Hoàng Bác đưa mắt nhìn bóng cha mình mãi cho đến khi chấm ảnh đỏ ấy mất hút cuối chân trời đông mới thôi, nước mắt vẫn chưa khô trên má chàng...



Chàng cứ ngồi bất động như vậy, trong lòng đau thương tột đột, nước mắt vẫn chảy... không biết đã bao nhiêu lâu thời gian, hốt cảm thấy có người từ phía sau đặt nhẹ tay lên vai mình.



Chàng quay đầu lại chỉ thấy Thu Tuyền giọng trìu mến an ủi :



- Bác ca ca, chàng không nên thương tâm như vậy. Lão bá bá nói rất đúng, bệnh của người dễ lây nhiễm, cần phải cách ly với mọi người, nhưng thiếp tin rằng bệnh của người sẽ có một ngày thuyên giảm, thiếp sẽ giúp chàng đi tìm trùng độc đó, tìm cho đến khi nào được mới thôi!



Hoàng Bác đứng dậy, quay người nhìn nàng cảm kích nói :



- Đa tạ nàng, Thu Tuyền!



Thu Tuyền hai má ửng hồng, cúi đầu không nói, trong lòng biết bao yêu thương chàng dâng trào không thể hốt thành lời...



Lúc ấy bọn họ hai người đứng đối diện với nhau đến thất thần, không hề để ý có một bóng người vừa lướt đến, chợt nhìn bọn họ thân tình như vậy liền òa khóc lớn rồi quay người vút đi...



Thu Tuyền sực tỉnh giật thót người, liền lay Hoàng Bác nói :



- Bác ca ca, chúng ta nhanh đuổi theo cô ấy!



Hoàng Bác thoáng sững người trước câu nói này, chợt vui lên nói :



- Thu Tuyền, nàng...



Thu Tuyền gật nhẹ đầu, cười mỉm một cái rồi quay người phóng đi ngay :



- Bình thư thư, Bình thư thư, nhanh trở lại...



- Bình thư thư, Bình thư thư...



- Tiểu Bình... Tiểu Bình...



Tiếng kêu nhỏ dần rồi hòa lẫn vào hư không...



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện