Đạo sĩ không bị thương, trừ những vết đỏ do tiểu vương gia hôn nhẹ gặm cắn ra thì trên người y chưa từng có bất kì vết thương nào khác.
Đau đớn đối với y là một trải nghiệm rất lạ, trong một khoảng thời gian rất dài, cảm giác đau đớn là gì y cũng không biết nữa, sau này y cùng tiểu vương gia nước chảy thành sông, vu sơn mây mưa tình ý kéo dài, cái đau đớn trên giường tre mang lại cảm giác vui sướng vầ tình thú, y thích tiểu vương gia ở bên người mình công thành đoạt đất như con chó săn nhỏ, cho nên căn bản y không thấy phản cảm với cảm giác này.
Đạo sĩ dựa vào trong lòng tiểu vương gia khẽ ngáp một tiếng nho nhỏ, so với đau đớn, y lại thấy choáng váng nhiều hơn, nhưng mà bờ vai tiểu vương gia thật sự vững chắc đáng tin, y nghiêng đầu cọ cọ mấy cái liền không thấy khó chịu như vậy nữa.
Tiểu vương gia ôm y chạy về thiên viện trong tẩm điện, lão thái y túc trực cả đêm run sợ trong lòng tới xem mạch cho đạo sĩ, sau đó xác nhận y không có gì đáng ngại.
Cuối cùng vẫn là Mục Tông trọng yếu hơn, sau khi kiểm tra đạo sĩ không bị gì, lão thái y liền thở phào nhẹ nhõm, để lại rương thuốc rồi vội vã chạy về, để cho tiểu vương gia tự mình ứng phó.
Vải xô trắng tinh cùng các loại thuốc trị thương được sắp xếp chỉnh tề theo tầng, đạo sĩ kề sát thái dương tiểu vương gia chớp chớp mắt, bất thình lình nhớ lại mấy hộp gia vị trong ngự thiện phòng.
"A Hành, ta..."
"Huynh chịu khó một chút, ta sẽ làm thật chậm thôi, huynh đừng sợ, Thanh Tiêu, huynh đừng lộn xộn".
"?"
Trong đầu đạo sĩ xuất hiện một dấu hỏi chấm, khả năng thần giao cách cảm ăn ý giờ đây dường như mất đi tác dụng, y tràn ngập hoang mang nghiêng đầu, hoàn toàn không hiểu được tiểu vương gia.
"Ta nói ta..."
"Ta bôi thuốc cho huynh, nhanh thôi, huynh đừng sợ..."
Mạch tượng bình ổn của đạo sĩ cũng không khiến tiểu vương gia an tâm hơn chút nào, hắn tựa như cánh cung đang căng dây, như là có thể bị đứt tung bất cứ lúc nào.
Vết thương trên tay đạo sĩ là hàng thật giá thật, sơ qua có tận ba vết thương, mỗi một vết thương đều là da tróc thịt bong, máu tươi giàn giụa.
"Nhất định sẽ đau đấy, huynh đừng sợ, nếu đau thì cứ cắn ta đi, đừng cắn bản thân mình nhé".
Tiểu vương gia ngậm lấy một đầu vải xô, mập mờ không rõ ôm chặt lấy thắt lưng nhỏ gầy của đạo sĩ.
Vết thương như này ở trên chiến trường chẳng đáng là bao, hắn đã từng thấy cũng đã từng giúp quân y xử lý, thậm chí là những vết thương hắn từng chịu có khi còn thảm liệt hơn thế này, nhưng bây giờ chúng ở trên người đạo sĩ, rõ ràng đạo trưởng của hắn từ đầu đến chân vốn dĩ không có một vết thương nào.
"...!Không đau."
Tiểu vương gia tướng mạo anh tuấn, có thể nấu cơm, nhưng không thể làm thức ăn để lấp đầy cái bụng đói này.
Đạo sĩ rũ mắt, len lén thở dài trong lòng.
Y biết tiểu vương gia lại bắt đầu giống như chú cún con cắn đuôi chạy vòng vòng rồi.
Với hắn mà nói, chỉ có cách nói thẳng ra mới giải quyết được.
Y trực tiếp nắm lấy bàn tay đang run run bôi thuốc của tiểu vương gia trét thẳng lên cánh tay mình.
Không phải là không đau, mà là y không để bụng.
Cái này không giống như cảm giác đau khi làm tình, nỗi đau da thịt còn bén nhọn hơn cả cảm giác đau đớn mơ mơ hồ hồ kia gấp nhiều lần, cũng không có cảm giác vui sướng hoan lạc, nhưng đạo sĩ vẫn cảm thấy không sao.
Y dùng mấy vết thương này đổi lấy tính mạng của Mục Tông.
Tối hôm qua, y đã dẫn máu độc từ người Mục Tông sang người mình, độc tính quá mạnh, thiêu đốt cơ thể khiến đầu óc y không tài nào tập trung nổi, tất cả đều lung tung lộn xộn, vì thế y liền thuận tay cứa vài đường.
Thuốc bột bao phủ lấy vết thương, từng hạt bột nhỏ thấm vào da thịt, thế nhưng đạo sĩ chẳng buồn chớp mắt.
Y đã nghe thấy nhịp tim rối loạn của tiểu vương gia, cũng cảm giác được hô hấp của hắn không còn theo nhịp nữa, y biết trọng trách của mình lúc này là dỗ dành chú cún nhỏ.
Y lấy vải xô trong tay tiểu vương gia quấn làm hai vòng, sau đó liền nghiêng người qua, dùng hai tay ôm lấy má hắn.
"Ta không đau mà."
Mục Tông còn sống, A Hành của y cũng sẽ không khó chịu.
Đạo sĩ khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên, trong đầu y không có bận tâm lo lắng nhiều như hắn.
Y cảm thấy vô cùng hài lòng, trước khi quyết định cứu Mục Tông, y cũng không dám chắc sẽ thành công, mà nay ngựa chết thành ngựa sống, y thành công giữ được mạng của Mục Tông, còn độc kia ảnh hưởng rất ít tới đạo sĩ, qua vài ngày sẽ tự bài trừ sạch sẽ.
"Chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi.
Ngươi đi xem ca ca đi, hắn cũng không sao đâu, ta đảm bảo với ngươi rồi mà.
Đều là chuyện tốt cả, ngươi đừng khó chịu".
"..."
Máu đỏ rõ ràng đã thấm ướt vải xô nhưng lại cứ chảy không ngừng, có thể là ảnh hưởng của độc tố mà máu không thể đông lại như thường, thấm qua lớp vải xô rồi vẫn tiếp tục chảy xuống.
Thật lâu về sau tiểu vương gia vẫn nhớ như in cảnh tượng này.
Hắn không nói rõ được trong lòng mình lúc đó có những cảm xúc nào, hắn căm hận sự bất lực của mình, lại tức giận vì đạo sĩ chẳng hề để ý, nhưng cũng thống khổ đến