Tiểu vương gia Mục Hành hàng giả: chiến thần Bắc kỳ, đại chính thân vương, dưới một người trên vạn người, dũng mãnh oai hùng, danh chấn thiên hạ.
Tiểu vương gia Mục Hành hàng thật: Chú chó chân ngắn thành tinh với chiêu thức mắt cún đột phá Cửu Trùng Thiên, nghề chính là quẫy đuôi nhảy nhót xung quanh đạo sĩ, nghề phụ là hấp tấp chạy theo phía sau đạo sĩ quẫy đuôi.
Làm một người luôn luôn bị vợ mình đè dưới thân, tiểu vương gia hoàn toàn không thấy mất tự nhiên với hoàn cảnh hiện tại của mình, hắn chỉ lo lắng đạo trượng động tay chân quá mạnh, sẽ đụng tới vết thương do tên còn chưa khỏi hoàn toàn.
Chỗ đạo sĩ nằm còn lưu lại hơi ấm, bát súp nhân sâm không che nổi mùi hương lạnh lùng của y.
Tiểu vương gia nằm trên gối mở to mắt nhìn, không biết đã là lần thứ bao nhiêu cảm thán đạo trưởng của hắn là thần tiên đạo trưởng độc nhất vô nhị trên đời này.
Nhưng mà nước mắt của thần tiên đạo trưởng cũng giống như người thường vừa mặn vừa chát, vừa rơi xuống miệng liền tỏa ra mùi vị đau khổ khó nói thành lời.
Càng đòi mạng hơn là lúc đạo sĩ khóc không thành tiếng, chỉ có chút thanh âm thút thít nho nhỏ, ngoài ra còn có nước mặt từng giọt từng giọt rơi xuống, lúc chạm tới người tiểu vương gia liền hóa thành bốn cánh hoa.
"...!Được rồi -- đạo trưởng, đạo trưởng, huynh đừng khóc..."
Tiểu vương gia tự nhận là mít ướt đệ nhất kinh thành miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, hắn đưa tay xoa xoa hai gò má của đạo sĩ, sau đó lại kéo ống tay áo lau mặt cho y.
"Qua mấy ngày là khỏe, huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ khỏe nhanh hơn cả huynh, thật đấy, huynh đừng khóc, ta thật sự không sao đâu".
Nét mặt tiểu vương gia trông rất ôn hòa, trong hai con ngươi đen nháy đều là thân ảnh của đạo sĩ.
Hắn thấp giọng mở miệng, vẻ mặt còn thành khẩn chân thành tha thiết hơn cả lúc hắn xin lỗi sau khi tè lên đống tấu chương của phụ hoàng.
- - Nhưng cái đó không có tác dụng, Hoàng đế cha hắn sẽ không vì hắn thành khẩn xin lỗi mà không đánh mông hắn, đạo trưởng của hắn cũng sẽ không vì hắn thành khẩn mà dừng khóc.
Xiêm y của hắn lại bị kéo rộng ra hơn nữa, cẩm bào cùng áo lót đều bị ném xuống trên đất, để lộ ra cơ thể chồng chất vết thương.
Tiểu vương gia che không được mà không che cũng không xong, cả lồng ngực hắn đều bị đạo sĩ khóc ướt nhẹp, giống như là bánh quai chèo bị ném vào trong dầu sôi đảo đi đảo lại mấy hồi.
"Thanh...!Thanh Tiêu, chỗ đó không có sao, chỗ đó không sao thật mà! Thực sự đấy! Huynh cứ cào ta vài cái mà xem, ấy đừng có bóp chỗ đó của ta!"
Đang lúc hắn còn do dự, đạo sĩ đã kéo lưng quần của hắn.
Đạo sĩ lúc phạm quật (*) còn bướng bỉnh cứng đầu hơn cả lúc y tẩu hỏa nhập ma, âm cuối của tiểu vương gia run lên, hắn cuống quít bắt lấy hai cổ tay của đạo sĩ, chật vật duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng của một đấng nam nhi.
(*) phạm quật 犯倔, mình không biết nó là gì nên để nguyên vậy, hi vọng có ai biết thì cmt cho mình với nha!
"..."
Cổ tay bị xiềng xích thít đỏ còn biết đau, huống chi là những thứ khác.
Đạo sĩ không tin lời tiểu vương gia nói, nhưng y vẫn ôn thuần bỏ qua động tác, trực tiếp cong lưng chôn vào trong cần cổ tiểu vương gia, tóc bạc rối tung phủ nghiêng xuống, che đi khóe mắt đỏ ửng của đạo sĩ.
"...!Thực sự không có việc gì cả, nếu hỏi ta cái này có đau hay không, ta xin trả lời nó còn không nghiêm trọng như lúc huynh rời khỏi kinh thành đâu.
Huynh không biết, lúc đó ta không tìm thấy huynh, trực tiếp nhảy từ lầu Vọng Giang xuống, lúc đáp đất đứng không vững nên ngã ê cả mông".
Đạo sĩ đang phát run, tiểu vương gia cắn môi một cái, một bên nỗ lực đổi chủ đề, một bên nhân cơ hội gạt đi khóe mắt đang đỏ lên của mình.
Hắn xoa xoa tấm lưng đơn bạc của đạo sĩ, kéo y vào trong lòng mình để che chở.
Cơn mưa đã tạnh dường như lại muốn tiếp tục, hắn kéo cái chăn bị đạo sĩ đạp rớt xuống giường lên, bao trùm lấy cả hai người.
Tiết trời lạnh lẽo, đạo sĩ trúng tên sâu đến tận xương, nếu không cẩn thận thì sợ rằng sau này sẽ để lại di chứng.
"Sau đó ta mới biết huynh đã chạy ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là cưỡi ngựa đi tìm huynh, Lúc ngồi lên ngựa ta sợ đau nên đã lót thêm một lớp đệm, kết quả con ngựa của ca ta lại dám chê cười ta yếu đuối".
Tiểu vương gia thôi không xoa mắt nữa, đặt ở trên mái tóc của đạo sĩ mà vuốt ve.
Hắn dẩu môi phồng má giận dữ, trưng ra dáng vẻ cún nhỏ bị người ta bắt nạt, hi vọng rằng có thể rời sự chú ý của đạo sĩ sang chuyện khác.
"Cho nên đạo trưởng huynh phải dưỡng thương thật tốt, đợi khỏe rồi huynh phải báo thù cho ta, không thể để cho bọn họ bắt nạt ta..."
"Sẽ không đâu".
Chó cún nhỏ đang cáo trạng được đạo sĩ nâng gáy chôn ở trong lòng mình, hắn mở to hai mắt, mắt thấy mình đang dán sát vào lồng ngực của đạo sĩ.
Xiêm y của y của bị nới rộng ra, da thịt tái nhợt đang kề sát chóp mũi hắn, hắn chỉ cần nghiêng đầu một cái là có thể