- Trọng tài, hắn muốn phạm quy!
Trương Tiểu Bàn bên sân đột nhiên la lớn.
Thật ra không chỉ riêng hắn, ai nấy đều thấy Trương Vũ rõ ràng muốn đụng Hàn Tuyết Nhu, nói không chừng còn tiện thể ôm một cái. Mà lúc này, trận đấu cũng sắp kết thúc, cho dù có bị phạt thì Trương Vũ cũng chẳng sao.
Trên thực tế, Trương Vũ cũng đang mang ý nghĩ này. Dĩ nhiên, hắn còn có dụng tâm hiểm ác hơn, hiệp cuối cùng này làm Trương Vũ cảm thấy nhục nhã vô cùng. Trước khi Hàn Tuyết Nhu ném rổ, hắn quyết định dù thế nào cũng không cho nàng được 100 điểm. Nhưng hắn không chỉ muốn phạm quy đơn giản như vậy, hắn muốn trực tiếp đẩy Hàn Tuyết Nhu ngã xuống, tiện thể sàm sỡ một chút, làm nhục nàng trước mặt mọi người, cũng làm nhục Đường Kim.
Đáng tiếc, nguyện vọng thật tốt đẹp, thực tế thì tàn khốc. Đường Kim đã sớm phòng bị người khác vô lễ với bạn gái, làm sao lại để chuyện này phát sinh?
Trương Vũ còn chưa vọt đến trước mặt Hàn Tuyết Nhu, đột nhiên trượt chân một cái, nặng nề ngã đánh bịch xuống đất, hoa mày chóng mặt. Mãi mà hắn vẫn không thể bò dậy, sau đó, hắn chỉ nghe thấy tiếng hoan hô từ bốn phía, không cần nhìn cũng biết Hàn Tuyết Nhu lại ghi điểm rồi.
- Đường Kim, em yêu anh!
Ném trúng quả bóng này, Hàn Tuyết Nhu lộ vẻ hưng phấn dị thường, thoáng cái nhào vào người Đường Kim, trước mặt mọi người phát lời yêu thương, sau đó dâng môi thơm cho hắn.
Hai người trực tiếp ôm hôn tại chỗ, nhưng giờ phút này cũng chẳng ai cảm thấy như vậy là sai, bất luận là ai làm ra thần tích như vậy cũng sẽ hưng phấn. Còn ông trọng tài kia, lúc này cũng chẳng nói gì.
- Bạn thân, cẩn thận a!
Trương Tiểu Bàn đột nhiên la một câu, cũng là có đội viên Ninh Sơn Nhất Trung trực tiếp cầm bóng ném tới, đang bay về phía cái ót của Đường Kim.
Đường Kim như không nghe thấy, vẫn duy trì nụ hôn nóng bỏng với Hàn Tuyết Nhu. Nhưng trong nháy mắt bóng đến sau ót, hắn đột nhiên lật tay, tiếp được bóng, sau đó cứ thế là ném.
"Binh!" Bóng vào, còi vang, bóng hợp lệ.
Toàn trường lại trợn mắt há hốc mồm, ném bóng kiểu đó cũng được hả?
- Đậu, quả nhiên Đường Kim hack bóng, chỉ là không thể hiện mà thôi.
Ninh Sơn Nhất Trung có người ra vẻ may mắn.
Bóng lại rơi xuống đất, nảy lên cao, sau đó bắn thẳng vào đầu nam sinh vừa ném kia.
- Á!
Nam sinh kia kêu lên đau đớn, ngã bịch xuống đất.
Mọi người lại ngây dại, đây... đây rốt cuộc là vô tình hay cố ý? Nếu là vô tình, vậy cũng quá trung hợp. Nếu là cố ý, vậy... con hàng này cũng quá trâu bò đi?
Tiếng còi chung cuộc vang lên, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu cũng tách ra, một đám người tới gần bọn họ. Tào Thác, Trương Tiểu Bàn, còn có Vương Cầm cùng với đám học sinh Ninh Sơn Nhị Trung.
- Bạn thân, hai người các cậu hôm nay đúng là ngưu đột xuất a!
Trương Tiểu Bàn vẻ mặt hưng phấn.
- Hàn Tuyết Nhu, chúc mừng các bạn!
Vương Cầm cũng nở nụ cười.
Những người khác cũng rối rít chúc mừng, Tào Thác cũng nói:
- Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu, liên hoan hôm nay, hai cậu nhất định phải tham gia. Nếu không chúng tôi cũng không có ăn mừng nổi.
- Đừng ăn mừng nữa, tôi mời mọi người đi ăn cơm.
Hàn Tuyết Nhu bây giờ vô cùng vui vẻ, nàng nũng nịu gọi lên trên khán đài:
- Tất cả bạn học trường Nhị Trung, trưa nay tới hết khách sạn Thiên Kiêu ăn cơm, tôi mời khách!
Mọi người nhất thời hoan hô.
Còn vế phía Nhất Trung lại có không ít người thầm hâm mộ. Con nhà giàu a, ai cũng biết khách sạn Thiên Kiêu là chỗ xa hoa nhất thành phố Ninh Sơn này. Hàn Tuyết Nhu không chỉ xinh đẹp gợi cảm, chơi bóng nghịch thiên, lại còn nhiều tiền như vậy. Thằng ôn Đường Kim này đúng là vận khí nghịch thiên a, cực phẩm "trắng xinh giàu" như vậy cũng bị hắn thu vào tay.
- Chủ tịch Tào, Trương Tiểu Bàn, hai người hỗ trợ gọi tất cả bạn học ở đây, để mọi người hội hợp tại khách sạn Thiên Kiêu. Tôi và Đường Kim sẽ tới bố trí tốt, được không?
Hàn Tuyết Nhu nói với Tào Thác và Trương Tiểu Bàn.
- Không thành vấn đề, yên tâm, bọn tôi sẽ an bài tốt.
Tào Thác lập tức đáp ứng, Trương Tiểu Bàn cũng gật đầu lia lịa.
- Vậy bọn tôi đi trước, gặp lại sau.
Hàn Tuyết Nhu
Mười hai giờ trưa, phòng bao chí tôn vô thượng của khách sạn Thiên Kiêu đang nghênh đón mấy vị khách đặc thù.
Phòng chí tôn vô thượng này thực tế cũng là phòng tốt nhất của khách sạn Thiên Kiêu, nghe nói bình thường chỗ này không mở cửa, chỉ chuẩn bị vì một số khách tương đối đặc biệt. Mà hôm nay, người thuê phòng này chính là người đứng đầu thành phố Ninh Sơn, Hạ Ngọc Thư.
Mà giờ khắc này, trong phòng bao, Hạ Ngọc Thư hơi cung kính ngồi bên cạnh một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. Người đàn ông này rất sang trọng, hơi gầy, ánh mắt sắc bén, còn có một loại khí chất mơ hồ của người sống tại địa vị cao luyện ra.
Mà bên còn lại của người này là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, không cao không lùn không mập chẳng gầy, là loại người bình thường nhất. Nhưng một thân quần áo cầu kỳ của hắn vẫn có thể cho thấy hắn bất phàm. Phía sau người đàn ông gầy là một người đàn ông trung niên. Người này đứng rất thẳng, mắt nhìn thẳng, nhìn qua như cái tượng gỗ, nhìn lại lại cảm thấy như một pho tượng hung thần, làm người ta không dám thân cận.
- Ngọc Thư à, không cần khách khí, hôm nay tôi không phải chính thức đưa đưa Gia Đạt tới nhậm chức. Thời gian nhậm chức của Gia Đạt là ngày mai, tôi chỉ muốn cho Gia Đạt làm quen tình huống bên này trước một chút. Sau này hai người làm việc với nhau, làm quen trước một chút cũng tốt.
Người đàn ông gầy mở miệng, hắn nói rất chậm, thanh âm cũng không cao, nhưng vẫn uy nghiêm như cũ.
- Bộ trưởng Tưởng, ngài nói đúng.
Hạ Ngọc Thư khách khí đáp, trong lòng lại thầm cười khổ. Vị này bổ trưởng bộ tổ chức trên tỉnh ủy Tưởng Thiên Bình, quyền cao chức trọng, hắn không khách khí sao được?
- Hai cậu đã biết nhau, công việc cụ thể sau này thì hai cậu tự thương lượng. Nhưng Ngọc Thư à, Gia Đạt không quá quen thuộc nơi này, cho nên, nếu cậu ấy có khó khăn gì thì cậu cũng nên giúp cậu ấy một chút.
Tưởng Thiên Bình cười nhạt:
- Đều phục vụ vì nhân dân, ngàn vạn lần đừng có khúc mắc gì trong lòng.
- Chú Tưởng, chú yên tâm, cháu sẽ thật tình học tập thị trưởng Hạ.
Người nói chuyện chính là người đàn ông ba mươi tuổi. Mà hắn chính là phó thị trưởng sắp tới của Ninh Sơn: Kiều Gia Đạt.
- Không dám nhận, không dám nhận. Nếu thị trưởng Kiều cần cái gì thì cứ nói với tôi.
Hạ Ngọc Thư vội vàng nói, hắn đã nhận được tin tức, vị phó thị trưởng này có bối cảnh rất sâu. thật ra thì, chỉ từ chi tiết Tưởng Thiên Bình đưa hắn tới đây đã đủ chứng minh Kiều Gia Đạt có địa vị không nhỏ.
- Hai cậu cũng đừng khách sáo, đúng rồi, Ngọc Thư nè, sau này Gia Đạt sẽ chủ quản phương diện kinh tế. Cậu ấy muốn thấy các xí nghiệp nổi tiếng ở nơi này, nếu không cậu giúp Gia Đạt một chút?
Tưởng Thiên Bình đột nhiên nhắc tới chuyện này:
- Đúng rồi, ở đây còn có tập đoàn thẩm mỹ Khinh Vũ, rất là nổi tiếng. Nếu không thì mời chủ tịch của họ đi ăn một bữa?