Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 284: Bản thiếu gia vừa ý cô


trước sau

Người phục vụ cũng rất phối hợp, lập tức đốt nến, sau đó tắt đèn. Món ăn cũng nhanh chóng được mang lên, nước tuyết lê mà Kiều An An thích cũng được đưa tới. Bữa tối dưới ánh nến rốt cuộc ũng bắt đầu trong phòng chí tôn vô thượng này.

Chẳng qua, tâm tình của hai người lại khác hẳn nhau. Đường Kim tất nhiên là hưng phấn, nhưng Kiều An An lại cảm thấy quỷ dị. Vừa rồi còn gặp sát thủ, vậy mà tên này vẫn còn hứng thú ăn bữa tối dưới ánh nến với nàng?

Đường Kim hiển nhiên là có hứng thú này. Trên thực tế, tâm tình của hắn bây giờ không tệ. Dưới ánh nến, làn da vốn trắng nõn như ngọc của Kiều An An lại càng trong sáng xinh đẹp. Thất tiên nữ ở dưới ánh nến, giờ phút này lại càng mỹ miều không gì sánh được.

Còn về sát thủ, hôm nay Đường Kim cũng gặp vài tên rồi, tất nhiên hắn cũng không để ý nữa. Mà Kiều Gia Đạt sống hay chết thì hắn lại càng không quan tâm.

Hiện tại hắn chỉ quan tâm một chuyện, đó chính là hôm nay nhất định phải cua được một bé. Thất tiên nữ này còn chưa tán được, nhiệm vụ hôm nay vẫn chưa hoàn thành nha!

- Thất tiên nữ, mặc dù chị là tiên nữ, nhưng cũng đã hạ phàm rồi, cần phải ăn một ít đồ phàm tục. Chị xem món cá sạo này mùi vị không tệ...

Lúc này, Đường Kim đang ân cần mời Kiều An An dùng bữa. Sau đó lại nhìn cốc nước tuyết lê đã uống được một nửa kia:

- Thất tiên nữ, chị có uống chút rượu không?

Kiều An An hơi câm nín, tên này muốn chuốc say nàng chắc? Ý đồ cũng quá rõ ràng đi.

- Chị không uống rượu.

Kiều An An không muốn tự mình chuốc say. Nàng đổi đề tài:

- Đường Kim, có thể ngày mai chị sẽ phải về tỉnh thành...

- Thất tiên nữ, lúc trước tôi nói rồi, chị không cần phải về.

Đường Kim lại cắt đứt lời của nàng.

- Chỉ là...

Kiều An An còn muốn nói gì đó.

- Thất tiên nữ, tin tôi đi. Chỉ cần tôi còn ở thành phố Ninh Sơn, ai cũng không thể buộc chị rời đi được.

Đường Kim rất chăm chú nhìn Kiều An An.

Nói đùa gì vậy? Hắn còn chưa tán được thất tiên nữ mà? Sao lại cho nàng đi được chứ? Hiện giờ chính là thời khắc mấu chốt, đừng nói nàng không muốn đi, cho dù nàng muốn đi thật, hắn cũng nghĩ biện pháp giữ nàng lại.

- Mặc dù chị còn chưa quá hiểu cậu. Nhưng mà... chị tin.

Kiều An An nhẹ nhàng gật đầu.

- Thất tiên nữ, chị có muốn hiểu rõ tôi không?

Đường Kim nhìn chằm chằm Kiều An An:

- Chỉ cần chị nguyện ý, tôi lập tức có thể cho chị hiểu rõ tôi 100% từ trong ra ngoài.

- Thật không? Chị phải làm thế nào mới hiểu rõ tất cả của cậu?

Kiều An An thật sự cũng muốn hiểu Đường Kim một chút. Trải qua chiều hôm nay, nàng phát hiện Đường có rất nhiều chỗ bí mật và thần kỳ.

- Thật ra thì rất đơn giản.

Đường Kim nghiêm trang nhìn Kiều An An:

- Thất tiên nữ, chúng ta thuê phòng đi. Sau đó chị có thể hiểu tôi từ trong ra ngoài. Ừ, tôi cũng có thể hiểu chị từ trong ra ngoài luôn.

Kiều An An nhất thời đỏ bừng mặt. Nháo nửa ngày, tên này vẫn muốn mướn phòng với nàng?

Nhất thời, Kiều An An cảm thấy nhức đầu. Lớn như vậy rồi, nàng cũng không phải mới gặp lưu manh lần đầu. Nhưng lưu manh đến mức như Đường Kim thì tuyệt đối là lần đầu gặp phải!

Tuy rằng nàng không thích đàn ông dối trá, nhưng lúc này, nàng lại hy vọng hắn có thể dối trá một chút. Coi như là kiếm cớ như mời nàng đi uống trà gì gì đó thì vẫn tốt hơn trực tiếp mời nàng đi mướn phòng a!

- Đường Kim, chị hăn no rồi.

Rốt cuộc Kiều An An cũng không chịu nổi ý đồ trần trụi của tên này. Nàng muốn về:

- Thời gian không còn sớm, ngày mai chị còn phải làm thêm giờ, chị muốn vì nghỉ ngơi.

Thật ra thì bây giờ còn sớm lắm, mới hơn bảy giờ. Kiều An An vốn cũng không định về sớm như vậy, nhưng nàng cảm thấy, nếu bây giờ mà không về, chẳng may mình nóng đầu, bị tên này lừa đi mướn phòng thật thì hỏng bét.

Đường Kim nhất thời buồn bực, quả nhiên là nóng lòng không cua được gái đẹp a! Thất tiên

nữ sắp bị hắn dọa chạy rồi! Hắn vốn cũng không muốn vồ vập như vậy, nhưng hôm nay chỉ còn có vài tiếng, không vội không được a! Nếu không nhanh, kế hoạch vĩ đại mỗi ngày cua một bé chẳng phải hỏng bét à?

- Thất tiên nữ, hôm nay là tết trung thu, chị có biết không?

Đường Kim vẫn chưa từ bỏ ý định.

- Tết trung thu thì sao?

Kiều An An sững sờ.

- Thất tiên nữ, hôm nay là tết trung thu, sao chị có thể tách ra khỏi Đổng Vĩnh chứ?

Đường Kim vẻ mặt chân thành:

- Như vậy thì Đổng Vĩnh sẽ thương tâm.

Kiều An An nhức hết cả đầu, quả nhiên tên này vẫn muốn dụ dỗ nàng a.

Thấy Kiều An An không nói chuyện, Đường Kim lại bổ sung một câu:

- Thất tiên nữ, phòng trăng mật ở đây thực sự không tệ. Chị có muốn tôi an bài một chút, để chị và Đổng Vĩnh vượt qua tết trung thu ngọt ngào ở đây không?

Kiều An An chẳng còn gì để nói. Nói đi nói lại, mục đích của tên này vẫn chỉ có một, đó chính là mướn phòng với nàng, dường như không đạt được mục đích hắn thề không bỏ qua vậy.

- Chị phải đi thật.

Kiều An An đứng lên, mặt đã đỏ bừng, nhưng lại có vẻ kiên quyết.

Đường Kim lúc này thật sự rầu rĩ. Nhìn vẻ mặt của Kiều An An, hắn đã hiểu được, hôm nay không tán được thất tiên nữ rồi. Xem ra vẫn phải từ từ bình tĩnh a.

- Được rồi, tôi đưa chị về.

Đường Kim cũng không dây dưa nữa. Nếu cứ tiếp tục, không chừng thất tiên nữ phải về tỉnh thành làm thất tiên mẫu rồi.

Không thể không nói, Đường Kim vẫn tương đối chừng mực. Nếu hắn còn dây dưa nữa, Kiều An An sẽ thật sự tức giận.

- Không cần đưa nữa, tự chị về được...

Kiều An An còn chưa nói xong, đột nhiên lại có người đẩy cửa phòng bao ra.

Một gã chừng hai mươi tuổi diện mạo bình thường xuất hiện trước cửa. Hắn đưa tay lên, bật đèn trong phòng, quét qua Đường Kim và Kiều An An một cái, lạnh lùng nói:

- Cho các người một phút, lập tức đi ra ngoài!

- Cái gì?

Kiều An An tưởng mình nghe nhầm.

- Bản thiếu gia muốn dùng phòng này, các người cút ngay lập tức!

Lại một người xuất hiện trước cửa phòng bao, gã này cũng chừng hai mươi, hơi cao gầy, nhìn cũng không tệ. Chẳng qua hốc mắt hắn hãm sâu, có vẻ tiều tụy, giống như tinh lực suy kiệt vậy.

Tên tự xưng là bản thiếu gia này đi vào phòng bao, nhìn lướt qua Đường Kim và Kiều An An. Khi nhìn thấy Kiều An An, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, tiếp theo, hắn lại lấy một ngón tay chỉ Đường Kim:

- Bây giờ mày cút ngay đi!

Sau đó, hắn nhìn Kiều An An:

- Cô em ở lại, bản thiếu gia vừa ý co!

Kiều An An ngạc nhiên một trận, Đường Kim cũng hơi ngạc nhiên nhìn cái thằng tự xưng bản thiếu gia này. Đầu óc thằng này có vấn đề à?

- Tứ thiếu gia, một phòng bao mà thôi, không cần...

Lại có người đến, là một thiếu niên đẹp trai chừng mười bảy mười tám tuổi. Hắn còn chưa nói xong, chợt thấy được Đường Kim trong phòng. Hắn nhất thời ngẩn ngơ, một giây sau, trên mặt hắn lại xuất hiện một cỗ bất an.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện