Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 293: Bạn học của Tô Vân Phỉ


trước sau

KTV Hoàng Triều, một đám nam nữ tụ tập trong phòng bao, có vẻ hơi náo nhiệt.

Độ tuổi đám nam nữ này đều hơn hai mươi, số người chính xác là bảy, bốn nam ba nữ. Có hai người đang hát, vài người khác uống rượu nói chuyện phiếm, không khí cũng khá sôi nổi.

Phòng vệ sinh mở ra, một cô gái xinh đẹp thành thục bước tới. Khuôn mặt cô gái này đã đỏ ửng, vừa bước vừa vịn tường, xem ra đã uống quá nhiều.

- Tô Vân Phỉ, bạn trốn vào WC đó à? Mau, tới hát nè!

Một cô gái đang hát la lên.

- Tô Vân Phỉ, nào, chúng ta lại uống một chén, cũng đã gần hai năm không gặp rồi!

Một cô gái đang ngồi trên salon cũng nói. Cô gái này bôi son trát phấn, quần áo cũng diêm dúa, xem ra là kiểu phụ nữ cở mở. Nàng cũng coi như xinh đẹp, vóc người cũng không tệ.

- Quên đi, quên đi! Diêu Hà, Vân Phỉ tối nay uống hơi nhiều rồi, không thể uống nữa.

Một người đàn ông đón lời. Tên này đeo kính, thoạt nhìn khá nhã nhặn. Mặc dù không phải quá anh tuấn, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác thành thục chững chạc.

- Lớp trưởng Liêu à, anh quá thiên vị nha! Tối nay Vân Phỉ còn chưa uống bằng một nửa tôi mà!

Cô gái tên là Diêu Hà kia cười khúc khích.

- Liêu Hâm, bạn đây cũng thấy không ổn. Tối nay ông cũng đỡ hộ Tô Vân Phỉ mười mấy chén rồi. Tất cả đều là bạn học cũ, ông hơi bị thiên vị đó. Không được nha!

Một tên đàn ông ngồi bên kia ồn ào.

- Tô Vân Phỉ, tình ý của Liêu Hâm đối với bạn đúng là không thể chê a...

Cô gái vừa mời Tô Vân Phỉ ra hát đã cười hì hì nói.

- Còn phải nói sao? Ai mà không biết lớp trưởng Liêu yêu Tô Vân Phỉ thắm thiết chứ!

Diêu Hà cười khanh khách:

- Thôi đi. Tôi cũng không mời rượu Tô Vân Phỉ nữa. Thời gian không còn sớm, nếu không, lớp trưởng à, anh dứt khoát đưa Tô Vân Phỉ về nhà đi!

Mỹ nữ thành thục vừa đi từ WC ra chính là mỹ nữ lão sư Tô Vân Phỉ. Mà những người trong phòng này lại đều là bạn học thời cấp 3 của nàng. Lúc tốt nghiệp trung học, Tô Vân Phỉ phát huy không tốt, chỉ thi đỗ học viện Ninh An ở địa phương. Mà những người khác thì lại đều đến nơi khác học, vị lớp trưởng Liêu Hâm này đã thi đậu đại học Thiên Nam tốt nhất trên tỉnh thành.

Hiện tại tất cả đều đã tốt nghiệp. Ngoại trừ Tô Vân Phỉ công tác ở Ninh Sơn, những người khác đều ở bên ngoài. Dĩ nhiên, phần lớn đều ở trên tỉnh thành.

Lần này quốc khánh nghỉ dài ngày, Liêu Hâm trở lại thành phố Ninh Sơn đã kêu gọi tổ chức lần tụ họp này. Đã từng làm lớp trưởng, Liêu Hâm lại còn là một người làm ăn tốt nhất trong đám bạn học. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn tìm được công việc trong một công ty đứng trong top 500 thế giới. Mới chỉ hơn một năm, hắn đã thành quản lý trung tầng của công ty. Mà làm người khác càng hâm một chính là, Liêu Hâm có gia thế tương đối khá, công ty của nhà hắn cũng có tài sản hơn trăm triệu. Mà hiện tại hắn đi làm chẳng qua chỉ là để tích lũy kinh nghiệm, sau này sẽ tiếp nhận công ty của gia đình.

Mà vài bạn học cũng biết, từ hồi trung học, Liêu Hâm đã bắt đầu theo đuổi hoa khôi Tô Vân Phỉ rồi. Chẳng qua hắn vẫn không thành công. Học đại học bốn năm, mặc dù một người ở tỉnh thành một người ở Ninh Sơn, nhưng Liêu Hâm vẫn không bỏ qua. Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không hết hy vọng. Những bạn học khác cũng rất rõ ràng, cái gọi là bạn học tụ họp, chẳng qua là Liêu Hâm lấy cớ theo đuổi Tô Vân Phỉ một lần nữa mà thôi.

Thật ra thì Tô Vân Phỉ cũng hiểu rõ, chẳng qua, nàng còn hiểu rõ một chuyện, Liêu Hâm nhìn thì thành thục chững chạc còn khá dễ chiều kia căn bản không tốt đẹp như vậy. Mặc dù Tô Vân Phỉ

không hiểu Liêu Hâm bao nhiêu, cũng không biết Liêu Hâm có phải là thú đội lốt người hay không. Nhưng nàng biết một chuyện, đó chính là trong vài năm theo đuổi nàng, hắn ít nhất đã trải qua một tá đàn bà, đồng thời còn dụ dỗ họ lên giường nữa.

Cũng vì vậy mà Tô Vân Phỉ vẫn đề phòng Liêu Hâm. Lần bạn học tụ họp này cũng là vì có vài người bạn cũ, mà nàng lại đang ở Ninh Sơn nên không tiện từ chối. Nhưng hôm nay nàng lại thấy có gì đó là lạ, từ lúc buổi tối ăn cơm, nàng phát hiện dường như những bạn học khác đều vô ý cố ý khuyên nàng uống rượu. Đặc biệt là Diêu Hà, nàng ta đặc biệt mời rượu Tô Vân Phỉ, dường như muốn chuốc say nàng cho bằng được vậy.

Ăn xong bữa tối, nàng định trực tiếp trở về ký túc xá, nhưng mọi người lại kêu gào muốn đi KTV. Những người khác rất hăng hái, Tô Vân Phỉ cũng hết cách đành phải nhắm mắt đưa chân. Vào phòng bao, Diêu Hà lại càng làm quá, tiếp tục chuốc rượu nàng. Mặc dù Diêu Hâm cố ý đỡ rượu cho nàng, nhưng Tô Vân Phỉ vốn tửu lượng không cao, dần dần cảm thấy không chịu nổi.

Tô Vân Phỉ hơi choáng váng, rốt cuộc cảm thấy cần có người đưa mình về. Nếu không, nàng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự nàng say vật ra đây, những bạn học khác nhất định sẽ để Liêu Hâm đưa nàng về. Nàng không có ngu, chuyện ngày hôm nay vừa nhìn đã thấy, đám người kia có chủ ý gán ghép nàng với Liêu Hâm. Thậm chí nàng còn cảm thấy, Diêu Hà hình như là nhận chỗ tốt của Liêu Hâm vậy.

Chẳng qua Tô Vân Phỉ lại đột nhiên phát hiện, nàng ở Ninh Sơn vẫn vô thân vô cố, thậm chí chẳng có ai tin được. Mãi về sau, nàng mới nhớ tới một người, là cậu trai đã đưa nàng tới bệnh viện khi nàng bị ốm, học sinh kiêm hàng xóm của nàng: Đường Kim.

Cho nên, Tô Vân Phỉ lợi dụng cơ hội đi toilet gọi điện cho Đường Kim, để hắn tới đây đón nàng. Mà đầu dây bên kia, mặc dù Đường Kim hơi ngạc nhiên nhưng hắn vẫn đáp ứng. Tô Vân Phỉ rốt cục cũng hơi yên lòng ra khỏi WC. Sau đó thì đến màn Diêu Hà đề nghị Liêu Hâm đưa nàng về này.

Cho nên, Tô Vân Phỉ vội vàng phủ quyết:

- Không cần, sắp có người tới đón tôi rồi.

Tô Vân Phỉ vừa nói ra, trong phòng bao như an tĩnh một chút. Ngoại trừ tiếng nhạc ồn ào kia, mấy nam mấy nữ trong phòng đều kinh ngạc ngẩn ra.

- Tô Vân Phỉ, có người tới đón bạn? Nam hay nữ vậy?

Diêu Hà đánh vỡ yên lặng đầu tiên, ra vẻ ngạc nhiên hỏi.

- Nam.

Tô Vân Phỉ vốn định nói là học sinh của mình. Nhưng lời đến khóe miệng lại lập tức thu về. Bởi nàng đột nhiên cảm thấy, có lẽ cứ hàm hồ một chút, cho Liêu Hâm hết hy vọng thì tốt hơn.

- Nam?

Diêu Hà biến sắc, nhìn Liêu Hâm một cái, phát hiện sắc mặt hắn cũng khó coi. Sau đó, Diêu Hà cười khúc khích:

- Tô Vân Phỉ, nhìn không ra nha, từ khi bạn đi làm, bọn này đâu có biết bạn có bạn trai. Rốt cuộc cũng tìm được sứ giả hộ hoa rồi hả? Không được không được, Tô Vân Phỉ, phải phạt bạn ba chén!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện