Ba người Đinh Lan, Hàn Hữu Đức và Hàn Tiểu Linh ngẩn ngơ, đặc biệt là Đinh Lan. Mặc dù mấy hôm
trước moi ra không ít chuyện của Đường Kim trong miệng con gái, nhưng Đường Kim vẫn là lần đầu gặp
mặt nàng. Nhưng hắn lại làm nàng kinh ngạc, bởi nàng vừa thấy rất rõ ràng, Đường Kim đột nhiên túm
lấy cổ áo Quách Lương Tài, sau đó ném hắn ra khỏi phòng bao!
Quách Lương Tài lảm nhảm ở đây thật lâu, cả Đinh Lan và Hàn Hữu Đức đều hết cách, mà Đường Kim
lại dứt khoát giải quyết bằng bạo lực. Nhưng bọn họ lại cảm thấy thật hả giận, thực tế, bọn họ cũng rất
muốn ném bay tên kia đi, chẳng qua là không có năng lực mà thôi.
Ngây người vài giây, rốt cuộc Đinh Lan cũng phục hồi tinh thần, bắt đầu nhiệt tình chào hỏi Đường Kim:
- Đường Kim, ngồi đi, mau ngồi.
Ấn tượng đầu tiên mà Đường Kim tạo cho Đinh Lan là tương đối khá. Mặc dù Đinh Lan thấy, Đường Kim
quả thật không quá đẹp trai, nhưng nếu Đinh Lan là người trông mặt bắt hình dong, đoán chừng nàng
cũng không lấy Hàn Hữu Đức. Dĩ nhiên, ăn điểm nhất là màn Đường Kim trực tiếp ném Quách Lương Tài
ra ngoài kia.
- Mẹ, sao lão kia cũng ở đây?
Hàn Tuyết Nhu đã kéo Đường Kim ngồi xuống, mà nàng cũng chẳng ngại ngồi sát vào người hắn.
Chuyện xảy ra năm năm trước, Hàn Tuyết Nhu thật ra cũng biết. Thậm chí lúc đầu Quách Lương Tài vì
câu dẫn Đinh Lan đã từng lợi dụng Hàn Tuyết Nhu. Đối với tên khốn muốn phá hư tình cảm giữa cha mẹ,
Hàn Tuyết Nhu đã khắc sâu ấn tượng. Cho nên vừa rồi nàng thoáng cái đã nhận ra Quách Lương Tài.
- Hôm nay ra đường không xem ngày, kết quả lại đụng phải.
Hàn Hữu Đức thở dài:
- Quên đi, đừng nói tới chuyện này nữa.
- Tên kia là ai nha?
Đường Kim có chút tò mò hỏi Hàn Tuyết Nhu.
Hàn Tuyết Nhu cũng không giấu diếm, chúi đầu vào bên tai Đường Kim thì thầm giải thích đơn giản đầu
đuôi.
Nàng vừa nói xong, phục vụ đã bưng món ăn lên. Cho nên, nàng lập tức rời mục tiêu:
- Đói chết con rồi. Ba mẹ, chị Linh nữa, ăn thôi!
Hiện tại Hàn Tuyết Nhu quả thật đói quá rồi, vừa rồi tắm rửa, chẳng những không khôi phục được tý thể
lực nào, ngược lại còn biến thành luyện tập động tác độ khó cao nữa. Nếu không phải trước khi tới đây,
Đường Kim dùng chân khí giúp nàng khôi phục một chút thì hiện tại nàng cũng chẳng cử động nổi nữa.
Cùng là người nhà, đương nhiên Hàn Tuyết Nhu sẽ không khách khí. Nàng lập tức quơ đũa, mà Đường
Kim cũng không kém cạnh gì, cùng hành động nhịp nhàng với bạn gái. Nhìn hai đứa ăn như rồng cuốn,
trên mặt ba người Đinh Lan đều lộ ra vẻ cổ quái. Hiển nhiên, bọn họ biết thừa hai đứa này vừa rồi đã
làm gì, nhưng mọi người đều không nói ra.
Nhìn hai người ăn như phong quyển tàn vân, Đinh Lan đành phải gọi phục vụ, gọi thêm vài món nữa.
- Mẹ, gọi nhiều chút, Đường Kim ăn rất khỏe.
Phục vụ đang định rời đi, thanh âm hơi lúng búng của Hàn Tuyết Nhu lại truyền tới.
- À, được rồi.
Đinh Lan ngẩn ngơ, nhìn thực đơn một chút, lại gọi thêm vài món ăn rồi mới trả thực đơn cho phục vụ.
Thuận miệng lại nói một câu:
- Làm phiền mang đồ ăn lên nhanh xíu.
- Vâng.
Người phục vụ cầm thực đơn rời đi.
Người phục vụ ra khỏi phòng bao, thuận tay đóng cửa lại. Mà bên bàn ăn, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu
vẫn đang chiến đấu hăng hái. Nhưng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang thật lớn, một
người đá bay cửa phòng bao ra.
Cửa phòng bao này vốn cũng không khóa, ai cũng có thể mở ra được. Nhưng thế éo nào mà lại có người
cố tình lấy chân đạp cửa, hiển nhiên là chẳng tốt đẹp gì.
Người đá văng cửa không phải ai khác, chính là Quách Lương Tài vừa bị ăn hành.
- Quách Lương Tài, anh có thôi đi không?
Đinh Lan không thể nhịn được nữa, tức giận quát lên:
- Cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!
- Báo cảnh sát?
Quách Lương Tài cười lạnh một tiếng, sau đó vung tay lên:
- Lên, trước tiên sửa trị thằng ôn kia thật tốt cho tao!
Quách Lương Tài chỉ Đường Kim,
Tài. Mà họ Quách vừa ra lệnh, bốn tên cao to mặc đồng phục bảo vệ đã xông ào vào phòng bao, mỗi
người đều cầm dùi cui, cùng nhau xông về phía Đường Kim.
Bên ngoài phòng bao cũng không thiếu người mặc đồng phục bảo vệ. Bọn họ chặn cửa, một mặt là
không muốn bất cứ ai trốn ra, mặt khác là để ngăn cản những kẻ không liên quan tới ngắm. Tin rằng cho
dù có người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì cũng chẳng có ai tới đây cả.
- Các người muốn làm gì?
Đinh Lan thất kinh, la hoảng lên.
Bốn bảo vệ bọt vào không để ý tới Đinh Lan, chỉ hùng hổ lao tới chỗ Đường Kim, vung dùi cui lên, hình
như muốn nện xuống.
Nhưng lúc này, Đường Kim đột nhiên ngẩng đầu lên, xoay mặt nhìn bốn bảo vệ.
Dùi cui đang giơ cao đột nhiên dừng lại, bốn bảo vệ dùng tư thế tương đối buồn cười đứng hình tại chỗ,
giống như bị định thân vậy.
- Đường... Đường Đường... Đường Đường Đường...
Sắc mặt bốn bảo vệ cùng đại biến, một người lại thoáng cái lắp bắp, mà bọn họ rõ ràng đã lộ ra vẻ sợ
hãi.
- Các người muốn sửa trị tôi?
Đường Kim cười sáng lạn.
- Không không không...
- Tuyệt đối không phải...
- Hiểu lầm! Hiểu lầm...
- Đúng đúng đúng! Là hiểu lầm...
Bốn bảo vệ nối tiếp nhau giải thích. Mặc dù thời tiến đã hơi lạnh, trong phòng này cũng không ấm mấy,
nhưng trên đầu bọn họ đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Những bảo vệ này thật ra chính là bảo vệ của khách sạn Thiên Kiêu. Là một khách sạn năm sao, bảo vệ
nơi này tương đối nhiều. Nhưng bảo vệ nơi này thực tế cũng là một phần của công ty bảo an Phi Ưng.
Nếu là bảo vệ bình thường, hơn phân nửa không biết đến Đường Kim. Nhưng bảo vệ của công ty Phi
Ưng thì phần lớn đã nhìn ảnh của Đường Kim nhiều lần, sau đó tự nói với mình, gặp phải thằng ôn này
thì trốn xa một chút.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại muốn sửa trị hắn. Điều này làm bốn bảo vệ nhất thời muốn đập đầu vào
tường. Mẹ nó rốt cuộc là sao? Sao mà đen thế chứ?
Tất nhiên họ không biết, thật ra lúc Quách Lương Tài gọi điện cho Cửu thúc, nói cần mấy người, Quách
Lương Tài cũng không nói là sửa trị ai, cộng thêm Cửu thúc biết bảo vệ của khách sạn Thiên Kiêu là
người của Phi Ưng, nên mới gọi điện cho bên Phi Ưng kia. Sau đó, những bảo vệ này nhận được mệnh
lệnh, giúp Quách Lương Tài dạy dỗ mấy người. Và chuyện đã thành ra bây giờ.
- Hiểu Lầm?
Đường Kim ra vẻ ngạc nhiên:
- Vậy các người giơ dùi cui cái gì? Chẳng lẽ đanh hành lễ với tôi?