Trong gương là một gương mặt toàn nốt ban đen, làm cho sự quyến rũ trong mắt Nina trong nháy mắt
biến mất sạch, thay vào đó là hoảng sợ và tức giận.
Mà thấy bộ dạng đắc ý của Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu và La Ngọc Hoa đều hơi câm nín, rốt cuộc tên này
đã làm gì? Da mặt của Nina, đúng là trong mấy phút ngắn ngủn biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhưng
vấn đề ở chỗ, biến hóa này không phải theo chiều hướng tốt. Gương mặt vốn xinh đẹp kia đã nổi đầy vết
ban đen, chỉ một chữ xấu không thể hình dung nổi gương mặt này, có lẽ phải thêm hai chữ kinh khủng
mới hợp lý!
- Đường tiên sinh, cậu có ý gì?
Hồ tiên sinh rất tức giận nhìn Đường Kim.
- Đầu năm nay, kiếm tiến không dễ a!
Đường Kim nhìn Hồ tiên sinh, vẻ mặt cảm khái:
- Đặc biệt là loại người vô năng như các ông, muốn kiếm tiền cũng không có dễ như vậy.
- Đường tiên sinh, các cậu đến nửa điểm thành ý cũng không có, tôi muốn tố cáo với chính phủ của các
cậu. Cậu đã cố ý làm tổn thương phụ tá...
Hồ tiên sinh quắc mắt đứng lên, bộ dáng phẫn nộ.
Đường Kim ngáp một cái:
- Mười triệu đô la cũng không dễ kiếm như vậy. Bây giờ các người đập đầu vào tường hay để tôi ra tay?
- Cậu...
Hồ tiên sinh nổi giận đùng đùng đút tay vào trong túi:
- Tôi muốn báo cảnh sát!
Tay thò vào, nhưng không phải lấy điện thoại ra, mà là một khẩu súng. Họng súng nhằm vào Đường Kim,
Hàn Tuyết Nhu nhất thời kinh hô:
- Cẩn thận!
Ứ!
Một tiếng kêu thảm ngắn ngủn, Hồ tiên sinh một tay che cổ họng, tay cầm súng cũng như mất đi khí lực.
Cạch một tiếng, súng lục rơi xuống, một giây sau, cả người hắn cũng đổ rầm xuống đất.
Hồ tiên sinh trợn trừng hai mắt, bộ dạng chết không nhắm mắt. Mà cổ họng hắn thì đang cắm một chiếc
phi tiêu vàng.
"Á!" La Ngọc Hoa khinh hô.
"Á..." Nina cũng phát ra tiếng kêu sợ hãi, sau đó luyến thoắng gì đó với Đường Kim. Chẳng qua, hắn nghe
chẳng hiểu được câu nào.
- Đừng nói tiếng Khựa nữa, tôi biết cô biết tiếng Tàu.
Đường Kim rốt cuộc không nhịn được nói với Nina:
- Athena, cỡ trình độ như cô, thật chẳng hiểu sao cô lại đứng thứ bảy trong giới sát thủ được!
Tiếng kêu sợ hãi ngừng lại, hoảng sợ trong mắt Nina cũng biết mất, khí chất cả người nàng hình như
cũng thay đổi. Một cỗ sát khí mãnh liệt đột nhiên bộc phát từ người nàng.
- Đường Kim, tôi đánh giá thấp cậu rồi.
Nina không nói tiếng Khựa nữa. Mà trên thực tế, tiếng Tàu của nàng còn hoàn thiện hơn cả Hồ tiên sinh
kia.
- Là tôi đánh giá cao cô.
Đường Kim ngáp một cái:
- Lãng phí độc của tôi.
- Làm sao cậu biết là tôi?
Nina, hiện tại hẳn nên gọi là Athena, nàng nhìn Đường Kim, dường như khó mà tin được.
- Tôi không nhận ra cô. Nhưng mà, tôi biết cô thích lợi dụng sắc đẹp giết người, còn biết vóc người cô
không tệ, còn có tóc vàng nữa.
Đường Kim lười biếng nói:
- Dĩ nhiên, quan trọng nhất là IQ của cô rất thấp. Nếu không, vừa rồi cô cũng không thừa nhận mình là
Athena.
- Mi gạt ta?
Athena căm tức nhìn Đường Kim.
Đường Kim lại lấy điện thoại ra, chụp một tấm của Athena, sau đó gửi cho Hiểu Hiểu, lại chẳng coi ai ra
gì gọi điện cho Hiểu Hiểu một phát.
Điện thoại bắt máy, thanh âm ôn nhu động lòng người của Hiểu Hiểu truyền đến:
- Ơ, quỷ chát ghét, cô gái mà anh vừa gửi tới, không giống như người chết a, trên trán cũng không đánh
số!
- Gửi cho em trước một tấm, tránh cho tý nữa chẳng ai nhận ra bộ dáng của cô ta.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Thuận tiện hỏi em một câu, Athena này xếp hạng thứ 7 thế giới thật hả?
- Nói nhảm, đương nhiên là thật!
Hiểu Hiểu tức giận nói, sau đó lại sửng sốt:
- Cái gì? Anh nói là Athena? Sao mặt cô ta lại thành ra như vậy?
- Anh trang điểm cho cô ấy.
Đường Kim thuận miệng nói, sau đó cảm khái một câu:
- Ngữ như cô ta thật không thể nào đứng thứ bảy a. Anh cũng hiểu rồi, giới sát thủ này cũng có thể dựa
vào sắc đẹp để
- Anh không phải nói nhảm sao? Nữ sát thủ giết người trên giường là dễ nhất.
Hiểu Hiểu tức giận nói.
- Thật ra thì vóc người của cô ta cũng thường, không tốt bằng bạn gái anh, cũng không xinh đẹp bằng
bạn gái anh luôn.
Đường Kim nhìn Athena một cái, tiếp tục tán phét với Hiểu Hiểu.
Hàn Tuyết Nhu bên cạnh nghe được bạn trai khích lệ, trong lòng hơi cao hứng, đồng thời lại thấy dở
khóc dở cười. Hiện giờ nàng cũng đã hiểu, cô gái tóc vàng này là một sát thủ! Nhưng vấn đề là, sát thủ
này còn sống, Đường Kim lại đang gọi điện cho người khác. Có lẽ hắn không sợ, nhưng nàng lại thấy hơi
sợ a!
Hàn Tuyết Nhu hơi sợ, La Ngọc Hoa lại càng sợ. Cách đó không xa có một người chết, còn có một sát thủ
chưa chết, nàng không sợ mà được sao? Nàng rất muốn chạy đi, nhưng lại không dám chạy, hai chân
nàng run lên cầm cập. Nhưng nàng không rõ, tại sao tên kia còn có tâm tư buôn chuyện với người khác
chứ?
- Đường Kim, nếu biết là ta, sao còn chưa động thủ?
Athena cũng đang nhìn Đường Kim. Nàng muốn ra tay, nhưng mơ hồ cảm thấy không ổn. Đường Kim
quá trấn định, dường như tất cả đều nằm trong tay hắn. Điều này làm nàng hơi chần chừ, bởi nàng
chẳng có chút nắm chắc nào.
Đường Kim chưa cúp máy, chỉ hơi ngạc nhiên nhìn Athena:
- Động thủ? Sao tôi phải động thủ?
- Mi không giết ta?
Athena dường như khó mà tin được.
Bên kia đầu dây, Hiểu Hiểu cũng hỏi vấn đề y hệt:
- Nè nè... sao không giết cô ta?
- Anh đang đợi cô ta chết mà.
Đường Kim trả lời Hiểu Hiểu, cũng không khác gì trả lời Athena:
- Chờ thêm một phút, cô ta sẽ chết, không cần anh lãng phí khí lực.
Nghe nói như thế, Athena đột nhiên căng cứng cả người, thân thể nhảy dựng lên. Chẳng qua vừa rời ghế
được một tấc, nàng lại vô lực ngã xuống. Sau đó, nàng phát hiện mình toàn thân vô lực, mà sinh mệnh
của nàng cũng nhanh chóng trôi qua.
- Mi... mi đã làm gì ta?
Athena kinh hãi nhìn Đường Kim.
Đường Kim không có lên tiếng, chỉ đứng dậy đi tới trước người Hồ tiên sinh, rút phi tiêu vàng ra khỏi cổ
họng hắn, sau đó lấy phi tiêu xẹt qua trán Athena, số 17 đã xuất hiện trên trán nàng.
Athena không cảm thấy đau đớn, ý thức của nàng dần mơ hồ. Một giây sau, nàng đã rơi vào bóng tối vô
tận.
- Cảm tạ tôi đi, cô rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi.
Đường Kim lẩm bẩm, sau đó lại chụp hình Athena, tiếp tục nói với Hiểu Hiểu:
- Kinh Kha đã thọt, Athena cũng về gặp vua Hùng. Bây giờ, cũng chỉ còn lại tên Thượng Đế kia thôi.