- Đi đâu tìm đồ ăn cho Hoa Hoa bây giờ?
Đường Kim cảm thấy khó khăn, hoạt độc cũng không dễ tìm như vậy a. Hoặc là tìm loại độc vật như rắn
độc, không được thì tìm người bị trúng độc a.
- Nếu không thì tìm người đút ít thuốc độc?
Đường Kim thầm nói, chỉ là như vậy thì không tốt lắm. Hạ độc thì đơn giản, nhưng vô duyên vô cớ hạ
độc người ta thì không được. Mà khi có đối tượng mà hắn muốn hạ độc, vậy thì lúc đó hắn sẽ độc chết
người kia. Chẳng lẽ lúc đó lại cho Hoa Hoa tới giải độc?
Suy nghĩ một chút, Đường Kim cảm thấy, vẫn nên nghĩ biện pháp khác. Nếu không được thật thì tìm
người có thù oán với hắn, cho ăn nhiều thuốc độc một chút. Sau khi cho Hoa Hoa ăn no, lại để Hoa Hoa
cắn chết tên kia là xong.
Hơi suy nghĩ một chút, Đường Kim lại gọi điện.
- Đường Kim, có việc gì không? Chị đang đi làm.
Đầu bên kia truyền đến thanh âm động lòng người của Kiều An An.
- Thất tiên nữ, ở bệnh viện của chị có bệnh nhân nào bị trúng độc không?
Đường Kim đi thẳng vào vấn đề.
- Trúng độc?
Kiều An An có chút kinh ngạc:
- Có, nhưng mà rất ít. Có khi là ngộ độc thức ăn, cũng có người trúng thuốc trừ sâu. Nhưng dạo này thì
không thấy.
- À, thất tiên nữ, nếu lần sau thấy người trúng độc như vậy, chị nhớ gọi điện cho tôi nhé.
Đường Kim cũng không trông mong gì việc tìm được ngay. Nhưng cứ chuẩn bị trước, nếu có gặp được
thì cũng có thể cho Hoa Hoa ăn no nê.
- Cậu tìm bệnh nhân như vậy làm gì?
Kiều An An lại thấy hơi buồn bực.
- Bởi vì tôi rất thiện lương.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Tôi muốn giải trừ thống khổ cho những bệnh nhân này thật sớm.
- Cậu biết y thuật?
Kiều An An có chút kinh ngạc hỏi.
- Không biết. Nhưng tôi biết giải độc.
Đường Kim hồi đáp:
- Mặc kệ trúng độc gì, chỉ cần không chế là tôi có thể giải độc cho người đó.
Kiều An An bên kia lại ngẩn ngơ. Nếu người khác nói biết giải độc, nàng phân nửa là không tin. Nhưng
nàng biết Đường Kim có vài năng lực đặc thù, cho nên, nàng cũng tạm tin lời này của hắn.
Chần chừ một chút, Kiều An An mới lên tiếng:
- Đường Kim, có phải độc gì cậu cũng giải được không?
- Đương nhiên là thật. Tôi trung thực như vậy, chưa bao giờ khoác lác.
Đường Kim hồi đáp.
- Chị biết một người, cô ấy có thể đã trúng độc. Nhưng mà chị cũng không chắc lắm.
Kiều An An đang định nói tiếp, đầu bên kia đã truyền tới tiếng người khác gọi nàng. Nàng đành phải nói
nhanh một câu:
- Đường Kim, bây giờ chị có việc. Chờ hết bận chị lại gọi cho cậu nhé.
Kiều An An cúp máy, nhưng Đường Kim lại thấy hưng phấn. Không ngờ lại thật sự có niềm vui ngoài ý
muốn.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một thanh âm:
- Xin hỏi, Đường Kim tiên sinh ở đây sao?
- Chương Cổ Đổng?
Thanh âm động lòng người nhưng có chút lạnh lùng đón lời. Tống Oánh đi xuống lầu, nhìn ông già đứng
ngoài cửa, Tống Oánh hơi ngoài ý muốn:
- Ông tới đây làm cái gì?
- Ông ta là Chương Cổ Đổng?
Đường Kim nhìn lão đầu một cái:
- À, là anh bảo ông ta tới gặp.
- Vào đi!
Nghe Đường Kim nói thế, Tống Oánh lại mời vào.
Chương Cổ Đổng nhìn Tống Oánh một cái, cho dù là tuổi như lão, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như Tống
Oánh cũng hơi thất thần. Nhưng lão nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn vào Đường Kim, vẻ mặt áy náy:
- Đường Kim tiên sinh, thật xin lỗi, khuyển tử vừa rồi hơi thất lễ. Tôi tới đây xin lỗi thay nó...
- Không cần, ngồi đi. Tôi tìm ông có chút việc thôi.
Đường Kim lại không muốn khách sáo gì với Chương Cổ Đổng.
- Vậy... không biết cậu tìm tôi có chuyện gì?
Chương Cổ Đổng ngồi đối diện Đường Kim, vẫn tương đối khách khí. Người mà cả Cửu thúc lẫn Nhân
thiếu không dám đắc tội, lão cũng không muốn đắc tội.
Đường Kim vươn tay trái:
- Nhìn kỹ xem, có từng nhìn qua vòng tay này không?
- Cái này...
Chương Cổ Đổng ngây ngốc, sau đó lấy một cái kính lúp trong túi quần ra, quan sát cẩn thận.
Qua thật lâu, Chương Cổ Đổng mới lên tiếng:
- Đường tiên sinh, cậu có thể tháo vòng tay ra không? Vậy thì tôi có thể quan sát cẩn thận một chút.
- Vòng tay này không tháo ra được.
Đường Kim thản nhiên nói.
- Không lấy ra được?
Chương Cổ Đổng hơi ngẩn ra, sau đó ra vẻ chợt hiểu:
- À, tôi hiểu. Vậy làm phiền cậu lật tay lại, tôi muốn
Đợi Đường Kim lật cổ tay, Chương Cổ Đổng lại quan sát mấy phút. Sau đó mới chậm rãi nói:
- Đường tiên sinh, chất liệu của vòng tay này hẳn là hắc ngọc, nhưng hắc này thật ra không tính là trân
quý. Hơn nữa, vòng tay này gia công rất thô ráp, mặc dù niên đại sâu xa, nhưng nói đến giá trị... thật ra
cũng bình thường...
- Tôi không hỏi ông nó đáng giá bao nhiêu. Tôi chỉ hỏi trước kia ông từng gặp qua vòng tay thế này chưa.
Đường Kim ngắt lời Chương Cổ Đổng:
- Nghe nói ông là nhân vật quyền uy nhất giới đồ cổ Ninh Sơn, chắc hẳn ông đã thấy qua rất nhiều đồ cổ
chứ?
- Chuyện này, Đường tiên sinh, không dối gạt câu, những năm này đồ cổ tôi xem qua đúng là đếm không
xuể, vòng tay hắc ngọc cũng gặp qua vài cái. Nhưng vòng tay này, trước kia quả thực chưa từng thấy
qua. Nói thật, vòng tay chế tác thô như vậy, thật sự rất ít.
Chương Cổ Đổng chậm rãi nói.
- Nếu đã vậy... thôi ông về đi.
Đường Kim có chút thất vọng. Nhưng ban đầu hắn cũng không hy vọng nhiều. Còn về giá trị của vòng tay
này, hắn tất nhiên là tự hiểu, tuyệt đối không phải mấy thứ đồ cổ cùi bắp kia so sánh được.
- Được, tôi không quấy rầy nữa.
Chương Cổ Đổng đứng dậy, xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng bếp của Đường Kim, ven đường có một chiếc xe đang chờ lão, mà người lái xe không phải
ai khác, chính là Chương Đức Tài.
- Cha, không sao chứ?
Chương Cổ Đổng vừa lên xe, Chương Đức Tài đã hơi lo lắng hỏi.
- Mau lái xe, đưa cha về!
Sắc mặt Chương Cổ Đổng bất chợt ngưng trọng dị thường. Có chút vội vã, lại dường như có chút kích
động.
Chương Đức Tài vừa nhìn sắc mặt Chương Cổ Đổng hơi kỳ kỳ, cũng không hỏi gì nữa, vội vàng lái xe đi.
Hơn mười phút sau, xe dừng trước cửa Thiên Bảo Các.
Chương Cổ Đổng xuống xe, vội vàng vào trong Các. Sau đó vào trong phòng, thấy Chương Đức Tài đang
bám đuôi, lão đột nhiên quát khẽ:
- Đợi bên ngoài. Không cho bất cứ ai vào trong!
Trong Thiên Bảo Các còn có một gian trân bảo các nho nhỏ, bên trong đều là đồ cổ mà Chương Cổ Đổng
cất riêng. Ngày thường ngay cả Chương Đức Tài cũng không được vào. Mà sau khi nói câu kia, Chương
Cổ Đổng vội vã đi vào trân bảo các, sau đó đóng chặt cửa lại.
Trịnh trọng mở một ngăn kéo ra, lấy ra một tời giấy. Đây là một tờ giấy trắng bình thường, lại được ép
kỹ, mà trên tờ giấy có một dãy số, là một số điện thoại.
Chương Cổ Đổng tới bên điện thoại, trịnh trọng bấm từng số. Nghe thấy âm thanh tút bên trong, kích
động trên mặt lão biết mất, mà thay vào đó là cung kính.
- Ai vậy?
Điện thoại bắt máy, bên kia truyền tới một thanh âm không vui.
- Thất thiếu, tôi là Chương Cổ Đổng ở thành phố Ninh sơn.
Giọng nói của Chương Cổ Đổng cung kính dị thường:
- Thứ mà ngài dặn tôi chú ý, tôi đã tìm thấy rồi.