Bên phải bệnh viện trung tâm, cách khoảng hai trăm mét có một chiếc cầu vượt. Qua cầu vượt, đi thêm
hai trăm mét nữa là tới quán ăn mà Kiều An An nói.
Khác với tưởng tượng của Đường Kim, nơi này không phải nhà hàng Âu gì đó, cũng không phải nhà hàng
lớn gì. Thực tế chỉ là một quán cơm bình dân nhỏ.
- Cơm ở nơi này cũng không tệ, sau khi làm việc, chị rất hay ăn trưa ở đây.
Kiều An An dường như cảm thấy Đường Kim đang bất ngờ, hé miệng cười nhẹ nhàng một tiếng:
- Chiều chị còn cần đi làm, thời gian không nhiều lắm. Lần sau chị sẽ mới cậu tới chỗ khác ăn cơm nhé.
- Thất tiên nữ, chỉ cần ăn cơm với chị là được, ăn ở đâu cũng không sao.
Đường Kim cười hì hì một tiếng. Mặc dù hắn là loại thích ăn ngon, nhưng ăn cơm quan trọng nhất là tâm
tình. Tâm tình tốt, ăn cái gì cũng ngon, tâm tình không tốt, ăn cái gì cũng dở. Cho nên, ăn cái gì không
quan trọng, ăn với ai mới là quan trọng nhất.
Khuôn mặt Kiều An An lại hơi đỏ lên, không nói thêm gì nữa.
- Hai vị ăn gì?
Người phục vụ trong quán đi tới hỏi.
- Cho tôi một cơm sườn, cậu ăn gì? Nơi này có thực đơn, không ít loài đâu. Có thịt bò, gà, nấm hương...
Kiều An An hỏi thăm Đường Kim.
- Giống chị là được.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Vậy cũng được, hai suất cơm sườn.
Kiều An An nói với người phục vụ kia.
Người phục vụ gật đầu, cầm thực đơn rời đi.
Trầm mặc chốc lát, Kiều An An lại mở miệng:
- Tiểu Mạn đã gọi điện cho chị, cô ấy nói bốn đứa bé bây giờ rất tốt. Còn nói, cậu rất tốt với bọn họ, cô
ấy rất cảm ơn em. Nhưng cô ấy ngại nói với cậu, để chị thay mặt cô ấy cảm ơn.
- Không cần cảm ơn tôi, tôi là cha nuôi của bọn chúng nha, thật ra thì tôi cũng rất thích bọn chúng.
Đường Kim bắt đầu nghĩ một đằng nói một nẻo. Bốn tiểu nha đầu kia đáng yêu thì đáng yêu, vấn đề ở
chỗ quá lanh lợi rồi. Cha nuôi này không cẩn thận cũng sẽ bị lừa, lừa tình thật sự a.
- Mặc kệ thế nào, bọn chị đều thật cảm kích cậu.
Kiều An An nhẹ nhàng nói.
- Thật ra thì, thất tiên nữ, nếu chị thật sự vô cùng cảm kích tôi, vậy thì có thể lấy thân báo đáp.
Đường Kim cười hì hì.
Kiều An An đỏ bừng cả mặt, tên này lại chơi trò trực tiếp rồi!
Mặc dù không phải bây giờ mới biết hắn như vậy, nhưng Kiều An An vẫn chịu không nổi. Nàng lập tức
chuyển đề tài:
- Đường Kim, sáng nay chị đã nói với cậu. Chị có người bạn, có thể bị trúng độc.
- À, yên tâm đi. Chỉ cần đúng là trúng độc, nhất định tôi sẽ giải được.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Chỉ là chị cũng không thể xác định có phải là trúng độc hay không.
Kiều An An lộ ra một tia mê hoặc:
- Thật ra thì chị ấy là chị gái của bạn chị. Người bạn kia của chị là một nữ phóng viên rất nổi tiếng trên
tỉnh thành, tình huống của chị gái cũng là do cô ấy nói cho chị. Theo lời cô ấy nói, chị cô ấy từ khoảng
hai năm trước đột nhiên ngủ không tỉnh lại. Dù đã đi rất nhiều bệnh viện kiểm tra, nhưng không tìm ra
nguyên nhân. Nhưng cơ năng thân thể của chị ấy lại không có vấn đề gì lớn, chỉ là cứ ngủ mê mệt không
tỉnh. Bác sĩ ở tỉnh thành, kinh thành, thậm chí là cả bác sĩ nước ngoài cũng khám qua, nhưng không tìm
ra nguyên nhân. Chỉ có một lão trung y nói đây là trúng độc. Nhưng lão trung y kia cũng chỉ đoán, chẳng
những không biết là độc gì, lại càng không thể giải độc.
- Hai năm không tỉnh?
Đường Kim lẩm bẩm:
- Chẳng nhẽ là Thiên Nhật Túy? Nhưng cũng không phải a, nếu là thiên nhật túy, bệnh viện hẳn có thể tra
ra một số chỗ không bình thường. Ồ, xem ra tôi phải tận mắt nhìn một chút mới có thể xác định.
- Thiên nhật túy?
Kiều An An sửng sốt:
- Đó là cái gì?
- Coi như một loại thuốc độc. Đúng rồi, thất tiên nữ, chị gái của bạn chị hiện giờ đang ở đâu? Nếu không
lát nữa chúng ta đi xem một chút.
Đường Kim cũng khá hứng thú với chuyện này. Bởi trong ấn tượng của hắn, còn không có loại độc nào
làm người ta ngủ hai năm lại không tra ra bất cứ vấn đề gì. Hắn cũng có không ít chất độc làm người ta
vô duyên vô cớ hôn mê, trong thời gian ngắn cũng không tra ra được nguyên nhân. Nhưng ngủ hai năm
mà không biết dấu hiệu trúng độc, hơn nữa cơ năng thân
hắn cũng không làm được.
- Người bạn kia ở tỉnh thành. Nếu không, chờ chị liên lạc với cô ấy một chút, xem cô ấy có nguyện ý
mang chị gái tới đây không.
Kiều An An suy nghĩ một chút rồi nói.
- Cũng được.
Đường Kim cũng không quá nôn nóng. Dĩ nhiên, hắn cũng không thể nguyện ý vì chuyện này mà tới tỉnh
thành được.
- Cơm sườn tới đây.
Thanh âm của phục vụ truyền đến, hai suất cơm sườn đã lập tức đặt trước mặt bọn họ.
Ăn trưa xong, Kiều An An bắt đầu liên lạc người bạn phóng viên kia. Chẳng qua đã gọi nhiều lần nhưng
chẳng có ai bắt máy. Gọi tới tòa soạn báo cũng không tìm được người.
- Đường Kim, tạm thời chị không liên lạc được với người bạn kia. Chờ chị liên lạc được, chị sẽ báo lại cho
cậu.
Kiều An An cũng có chút bất đắc dĩ.
- Không sao, tôi không vội.
Đường Kim cũng không quá để ý.
Hai người đi dạo một hồi xung quanh bệnh viện, rốt cuộc Kiều An An cũng phải về viện đi làm. Đường
Kim chỉ tiễn nàng tới bệnh viện, sau đó hắn trở về Ninh Sơn Nhị Trung.
- Bạn thân, đại hội thể dục thể thao còn hơn một tuần nữa sẽ cử hành. Cán bộ thể dục như cậu sao tới
giờ cũng chẳng có động tĩnh gì?
Trong lớp 10/4, thấy Đường Kim đi vào, Trương Tiểu Bàn không nhịn được nói.
- Chuyện nhỏ như vậy, cậu làm là được.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Vậy đi, sau này cậu chính là đại diện của cán bộ thể dục.
- Ách, bạn thân, như vậy không được đâu.
Trương Tiểu Bàn có chút câm nín.
- Tôi nói được là được, ai nói không thì bảo tới tìm tôi.
Đường Kim vỗ vỗ vai Trương Tiểu Bàn:
- Nhiệm vụ dễ dàng như vậy, giao cho cậu đó. Nhóc, làm tốt thì sẽ có bé gái, phòng trăng mật ở khách
sạn Thiên Kiêu cũng có luôn.
- Ách, bạn thân, cậu muốn tôi giúp cậu làm cán bộ thể dục này thật hả?
Thật ra Trương Tiểu Bàn cũng hơi động tâm. Đố với loại chuyện tổ chức hoạt động này, hắn vẫn luôn có
hứng thú.
- Đương nhiên là thật, cậu cứ làm giúp tôi đã, đợi chuẩn bị xong chuyện đại hội lần này, tôi lại nói với cô
Tô, cho cậu làm cán bộ thể dục.
Đường Kim chẳng có nửa điểm hứng thú với chức cán bộ này.
- Ách. Vậy... bạn thân, đại hội lần này, cậu có báo danh vài hạng mục không?
Trương Tiểu Bàn lập tức nhập vai.
- Quên đi, tôi không báo danh, tránh cho các lớp khác nói tôi bắt nạt họ.
Đường Kim lắc đầu nói. Nếu hắn ghi danh, vậy hạng mục nào cũng đứng đầu. Chuyện bắt nạt người khác
như vậy, hắn sẽ không làm.
- Chuyện này... hình như cũng đúng.
Trương Tiểu Bàn cảm thấy Đường Kim cũng nói có lý. Chẳng qua, nếu Đường Kim không báo danh, lớp
10/4 bọn họ cũng sẽ bị lớp khác bắt nạt a.
Suy nghĩ một chút, Trương Tiểu Bàn lại đề nghị:
- Bạn thân, nếu không cậu báo danh vài hạng mục đi. Ví như chạy nhanh gì đó. Nếu cậu không ghi danh,
chỉ sợ lớp chúng ta đến một giải nhất cũng không kiếm được a.