Theo lời Dương Minh Kiệt, tên Dương Minh Hào này rất hèn hạ, thủ đoạn gì cũng dùng được. Dĩ nhiên, nếu nơi này là thành phố Ninh Sơn, Đường Kim cũng chẳng thèm để ý xem Dương Minh Hào hèn hạ tới đâu, không chừng còn có thêm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa, cuối cùng có thể khiến thất tiên nữ lấy thân báo đáp.
Nhưng nơi này không phải thành phố Ninh Sơn. Ở Ninh Sơn có bạn gái xinh đẹp, có chị Khinh Vũ, có yêu tinh Tống Oánh, còn có cả chị kết nghĩa chân dài nữa. Cho nên, hắn cũng không muốn ở lại tỉnh thành quá lâu, hắn chỉ muốn Kiều An An giải quyết chuyện bên này nhanh một chút, sau đó về Ninh Sơn.
Thời gian không quá nhiều, hắn tất nhiên cũng lười chơi âm mưu quỷ kế với Dương Minh Hào. Mặc kệ Dương Minh Hào hèn hạ tới đâu, hắn sẽ rút củi dưới đáy nồi trước. Hiện giờ Dương Minh Hào đã hôn mê, hơn nữa còn phải nằm viện một thời gian ngắn. Dù Dương Minh Hào xấu xa hèn hạ thế nào thì cũng không làm gì được.
Chẳng qua, Đường Kim vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Cho nên, bề ngoài hắn đáp ứng ở lại khách sạn, nhưng Kiều An An vừa đi, hắn đã âm thầm theo ra ngoài. Vì thất tiên nữ, hắn đã cố ý tới tỉnh thành. Nếu lại có chuyện xảy ra, vậy hắn sẽ hối tiếc.
Kiều An An tất nhiên cũng không biết ý tưởng này của hắn. Sau khi rời khỏi khách sạn Nam Thiên, Kiều An An cũng chưa tới bệnh viện, mà là vào một nhà hàng nhỏ hăn bún riêu. Mặc dù xuất thân từ nhà giàu, nhưng Kiều An An hình như thích những quán nhỏ thế này hơn. Giống như buổi trưa ăn cơm sườn với Đường Kim vậy.
Sau đó, Kiều An An mới về bệnh viện. Lần này thì nàng đã biết được, về thẳng phòng bệnh của mẹ nàng.
Trong phòng bệnh, Phương Lệ Văn vẫn ngồi bên giường, mà sắc mặt của Kiều Gia Phú hình như cũng dễ nhìn hơn chút xíu.
- Anh, có chuyện gì thì nói luôn đi. Dù sao mẹ nhất thời cũng chưa tỉnh lại.
Kiều An An thản nhiên nói:
- Em không muốn gây lộn với anh ngoài hành lang.
- Anh nói muốn gây lộn lúc nào?
Sắc mặt Kiều Gia Phú hằm hằm.
- Anh, bây giờ anh đang cãi nhau với em đó.
Kiều An An bình tĩnh nói.
- Em!
Kiều Gia Phú hung hăng phất tay, ngồi xuống:
- Được, nói luôn ở đây đi. Anh hỏi em, em rốt cuộc định làm gì? Em còn dám mang Đường Kim về? Em đang làm cái gì? Thị uy sao?
- Anh, em vốn không định dẫn hắn tới, là hắn lo cho em, tự mình muốn tới. Nhưng, cho dù em có dẫn hắn tới thật, vậy thì có gì là không được?
Giọng nói Kiều An An vẫn rất bình tĩnh, chẳng hề sợ hãi:
- Trong nhà muốn em lấy Dương Minh Hào, em không phản đối. Nhưng bây giờ em còn chưa gả cho hắn, em làm cái gì thì cũng là quyền tự do của em.
- Em nói cái gì?
Kiều Gia Phú thật sự căm tức:
- Hiện giờ ở tỉnh thành có ai mà không biết em là hôn thê của Dương Minh Hào? Bây giờ em đi cùng người đàn ông khác, người khác thấy sẽ nghĩ sao? Em vứt thể diện của Dương Minh Hào đi đâu?
- Người khác thấy thế nào, đó là chuyện của họ. Thể diện của Dương Minh Hào cũng không liên quan tới em. Nếu một ngày kia, em có lấy hắn thật, em tất nhiên sẽ tuân thủ đạo làm vợ. Nhưng bây giờ, đừng nói em và Đường Kim không có gì, cho dù là có, vậy cũng chưa đến lượt hắn xen vào.
Kiều An An chẳng chút yếu thế. Vốn nàng thực sự không muốn Đường Kim đi theo, nhưng nếu đã dẫn hắn về, tất nhiên nàng sẽ làm xong chuẩn bị ứng đối.
- An An, anh của em cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi. Em vẫn là cô gái rất quy củ, hắn không muốn em bị sa ngã.
Phương Lệ Văn lên tiếng khuyên bảo.
Kiều An An cười nhạt:
- Yên tâm đi, em tới giờ cũng chưa từng sa ngã. Nhưng,
- An An, mẹ còn nằm bên cạnh, anh cũng không muốn gây lộn với em. Nhưng anh hi vọng em hiểu, dù làm có phát triển với Đường Kim tới mức nào, tương lai em cũng nhất định phải lấy Dương Minh Hào.
Kiều Gia Phú hít sâu một hơi, bất chợt bình tĩnh lại:
- Dương Minh Hào cũng thật sự thích em. Nếu em giữ quy củ trước hôn nhân, vậy khi gả đi, nó sẽ coi em là bảo bối, nửa đời sau của em cũng sẽ vui vẻ. Nhưng nếu em làm loạn, đến lúc đó cuộc sống cũng không được như ý đâu. Anh nói với em là cũng vì tốt cho em thôi.
- Dĩ nhiên, các người làm cái gì cũng là vì tốt cho em mà.
Kiều An An thản nhiên nói, trong giọng nói có mùi vị trào phúng mơ hồ.
Phương Lệ Văn khẽ thở dài, lại tiếp một câu:
- An An, chị là chị dâu, cũng không nên nói nhiều. Nhưng cùng là đàn bà, chị dâu cũng hiểu em. Thật ra thì, nếu em thật sự tìm được người tốt hơn Dương Minh Hào, chị cũng sẽ ủng hộ em. Chị tin rằng anh trai cũng ủng hộ em. Nhưng vấn đề là, Đường Kim này... chị cũng vừa nghe anh trai em nói, đó là một thằng bé còn chưa lớn. Người như vậy làm sao tin tưởng được?
- Chị dâu, em cũng không phải trẻ lên ba, cũng không phải là nữ diễn viên coi tình yêu là tất cả trong phim Hàn Quốc. Ban đầu em đáp ứng hôn sự cũng đã đưa ra điều kiện, em được sống ở ngoài tỉnh thành hai năm. Trong hai năm này, em làm cái gì cũng không ai được can thiệp. Yêu cầu của em không cao, em chỉ hy vọng, trong hai năm này, em sẽ được trải qua cuộc sống của mình.
Thanh âm của Kiều An An thật bình tĩnh, thần sắc cũng nhẹ nhõm như vậy:
- Hiện giờ chỉ còn lại một năm, em cũng không sợ nói cho anh chị biết, thật ra thì em và Đường Kim cũng chưa phát sinh cái gì cả. Nhưng trong một năm tới, nếu bọn em có xảy ra cái gì, em cũng không hy vọng anh chị tới ngăn cản. Còn về phần hắn có thể tin cậy hay không, đối với em cũng không quan trọng. Quan trọng là... cuộc sống trong hai năm này hoàn toàn do chính em lựa chọn.
- An An, em nói với anh chị thì cũng chẳng có tác dụng gì. Chẳng qua, em cũng biết mà, chuyện này là do cha và ông nội làm chủ.
Phương Lệ Văn khẽ thở dài:
- Em cũng biết, họ tương đối bảo thủ. Sợ rằng không thể nào tiếp nhận điều kiện kiểu đó.
- Chờ mẹ tỉnh lại, em sẽ về Ninh Sơn.
Kiều An An bình tĩnh nói.
- Em cho rằng ở Ninh Sơn, Đường Kim có thể bảo vệ em?
Rốt cuộc Kiều Gia Phú cũng không nhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng:
- Nếu hắn còn ở Ninh Sơn, thật ra cũng khó nói. Nhưng hắn lại chạy tới tỉnh thành, vậy thì có thể trở về hay không cũng không nói chắc được!
Kiều An An sắc mặt hơi đổi:
- Anh, anh có ý gì?