Kiều An An nghe mà sửng sốt. Tên này, nói đạo lý cứ từng phát từng phát, hơn nữa nghe hình như cũng có lý thật. Càng kỳ quái chính là, hắn nói cái gì mà nàng muốn sửa sai với hưởng tuần trăng mật? Đến bây giờ hắn vẫn chưa hết hi vọng a!
- Đã nói cậu đừng đùa nữa mà.
Kiều An An có chút bất đắc dĩ nói, hiện tại nàng cũng đã có đối sách, chỉ cần tên này nói lăng nhăng, nàng sẽ coi như noi đùa. Mặc kệ vẻ mặt tên này có thật tình bao nhiêu, nàng cũng sẽ nói hắn đang đùa. Cho dù hắn bảo không đùa, nàng cũng cho là như vậy. Vừa không ảnh hưởng tới tình bạn, vừa không cho hắn như ý.
Dĩ nhiên, Kiều An An hình như còn chưa nhận ra, từ trong tiềm thức, nàng không muốn phá hỏng quan hệ với Đường Kim, mặc dù nàng biết hắn có ý đồ với nàng.
- Thất tiên nữ, chuyện quan trọng như vậy, sao lại nói đùa được?
Đường Kim cười hì hì, sau đó lắc đầu:
- Chẳng qua, chuyện của ngày mai thì cứ để mai tính. Chúng ta chuẩn bị hưởng tuần trăng mật a.
- Đường Kim, chị nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu đó.
Giọng nói của Kiều An An bất giác lại có mùi vị hờn dỗi:
- Chị sẽ lập tức về bệnh viện, ngày mai cũng không về Ninh Sơn với cậu. Nhưng chị hi vọng câu về, nếu không phải bây giờ đã muộn, chị thật sự hi vọng cậu đi ngay.
Nói đến đây, Kiều An An lại lộ vẻ ngưng trọng:
- Nếu cậu còn ở đây, có thể sẽ gặp nguy hiểm.
- Nguy hiểm?
Đường Kim có chút ngạc nhiên:
- Thất tiên nữ, sao tôi lại gặp nguy hiểm?
- Chị nghe được tiếng gió, có người muốn gây bất lợi cho cậu.
Kiều An An hơi do dự nói.
Nói xong, Kiều An An lại phát hiện Đường Kim đang cười sáng lạn, hình như rất mừng rỡ vậy. Nàng không nhịn được nói:
- Cái thằng này, bây giờ cậu đang gặp nguy hiểm, còn cao hứng thế làm gì?
- Đối với Đổng Vĩnh, mối nguy hiểm lớn nhất là thất tiên nữ không thích hắn.
Đường Kim lại càng cười sáng lạn:
- Thất tiên nữ, chị quan tâm tôi đến vậy, tôi tất nhiên phải cao hứng.
- Chị...
Kiều An An vốn định nói quan tâm không phải là thích. Nhưng lời đến khóe miệng, nàng lại thu về. Không biết tại sao, mặc dù nàng cảm thấy bây giờ mình chưa thích Đường Kim, nhưng nàng lại không muốn nói cho hắn những lời này. Có lẽ, nàng cảm thấy, sau này có thể sẽ thích hắn chăng?
Khẽ thở dài một hơi, Kiều An An nhìn Đường Kim, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy cậu có nguyện ý trở về ngày mai không?
- Thất tiên nữ, chị đã quan tâm tôi như vậy, tôi tất nhiên không muốn chị lo lắng.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Thật ra thì, tôi có thể đi ngay.
- Thật?
Kiều An An nhất thời vui sướng:
- Cậu nguyện ý trở về Ninh Sơn? Vậy chị lập tức an bài, nhờ người đưa cậu về. Còn có, chuyện của người bạn kia, đợi đến khi liên hệ được, chị sẽ bảo cô ấy đưa chị gái tới Ninh Sơn.
Đường Kim nhìn lướt qua phòng trăng mật, bộ dạng cảm khái:
- Tôi phải đi rồi, đúng là quá lãng phí a!
Kiều An An nhất thời dở khóc dở cười, tên này vẫn còn nói lãng phí nữa!
- Thất tiên nữ, vốn tối nay tôi muốn hưởng tuần trăng mật với chị. Hiện giờ chị bảo tôi về, tôi cảm thấy rất lãng phí a. Nếu không, chị đáp ứng tôi một điều kiện, tôi sẽ trở về?
Đường Kim đảo tròng mắt hỏi.
Mặc dù Kiều An An cảm thấy điều kiện của tên này đến tám phần chẳng tốt đẹp gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:
- Điều kiện gì?
- Thất tiên nữ, tôi quyết định chịu thiệt thòi một chút. Chỉ cần chị hôn tôi một cái, tôi sẽ về ngay tối nay.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Kiều An An lại đỏ mặt, sau đó không nhịn được liếc hắn một cái. Nàng hôn hắn
- Chị bố trí xe cho câu.
Kiều An An trực tiếp đổi đề tài.
- Ừm, để chị hôn tôi, hình như là tôi không đúng.
Đường Kim lại nói.
- Cậu cũng biết không đúng?
Kiều An An nhất thời có chút kinh ngạc, tên này còn biết nhận sai?
- Quả thật là không đúng. Chuyện thế này, sao có thể để con gái chủ động chứ?
Đường Kim rất chân thành:
- Thất tiên nữ, tôi cảm thấy, hẳn là tôi nên hôn chị một cái.
Kiều An An mém ngất xỉu. Nàng định nói cái gì, Đường Kim lại lắc đầu tiếp:
- Vẫn không đúng.
- Cậu lại thấy không đúng chỗ nào?
Kiều An An hữu khí vô lực hỏi một câu.
- Thất tiên nữ, lấy tình cảm của chúng ta, hôn một cái sao đủ?
Đường Kim lại càng chân thành hơn.
Rốt cục Kiều An An cũng sụp đổ. Nàng đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
- Ấy, thất tiên nữ, chị đừng đi a. Tôi đi là được mà!
Đường Kim vội vàng gọi một tiếng.
Kiều An An dừng chân, xoay người, hơi hoài nghi nhìn Đường Kim:
- Cậu nguyện ý đi thật?
- Thất tiên nữ, vì chị, Đổng Vĩnh nguyện ý làm tất cả.
Đường Kim vẫn bộ dạng chân tình, hắn lập tức đứng dậy, sau đó mò cái điện thoại trên giường, cuối cùng bước ra khỏi phòng:
- Thất tiên nữ, bây giờ tôi đi, nhưng chị có thể tiếp tục ở lại một lúc.
- Tôi đi với cậu xuống.
Thanh âm của Kiều An An không tự chủ mà nhu hòa hơn. Trong lòng nhất thời hơi áy náy, nàng cảm thấy mình như đang đuổi Đường Kim đi vậy.
Lấy điện thoại ra, Kiều An An định gọi điện:
- Chị cho người đưa cậu về.
- Thất tiên nữ, không cần đâu, tự tôi về được.
Đường Kim lại lắc đầu, sau đó kiếm lý do:
- Người chị tìm được, tôi cũng không yên tâm a.
- Vậy... được rồi.
Kiều An An gật đầu, nàng cảm thấy Đường Kim cũng không lo thừa. Người nàng có thể tìm thì cũng chỉ có thể là Kiều gia. Mà người Kiều gia, chưa chắc đã không có liên hệ với Dương Minh Hào. Thậm chí Kiều An An còn không chắc Kiều gia có gây bất lợi cho Đường Kim hay không.
Hai người nhanh chóng vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng kín, Đường Kim lại nói:
- Thất tiên nữ, tôi sắp đi rồi, chúng ta có nên làm nghi thức tạm biệt không?
- Mấy ngày nữa chị sẽ về Ninh Sơn.
Kiều An An nhẹ nhàng nói.
- Mấy ngày nữa chúng ta có thể làm nghi thức gặp lại. Trước tiên tạm biệt chú đã, ôm một cái, hôn tạm biệt nữa...
Đường Kim còn chưa nói xong, thang máy đột nhiên tối sầm lại. thang máy vừa xuống tầng 14, đột nhiên khựng lại.
Kiều An An vô thức kinh hô một tiếng, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khó nói. Chẳng lẽ lại xui xẻo như vậy? Sao thang máy lại đột nhiên mất điện?