Nếu người bình thường nhìn thấy người đàn ông này thì sẽ đều cảm thấy bình thường. Mặt mũi cũng thường, không xấu, nhưng cũng không đẹp, trang phục cũng phổ thông, đi trên đường là có thể lẫn vào đám người, chẳng có gì độc đáo.
Nhưng trong mắt Đường Kim, người này lại tuyệt đối không bình thường, bởi hắn có thể cảm thấy trên người đàn ông này một cỗ khí tức khác lạ. Mà cỗ khí tức này, hắn chỉ từng phát hiện trên hai người, một là người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn lúc trước, mà một người còn lại là cô gái dùng băng tuyết liên kia.
Mà bây giờ, người đàn ông thon gầy này lại là người thứ ba. Mà hắn cũng đã hiểu, thật ra thì dù là ai trong ba người này thì cũng đều là cùng một loại người với hắn. Bọn họ đều có năng lực phi phàm.
- Tôi là Liễu Thập Tam.
Người đàn ông lạnh lùng nói:
- Tôi đến từ Liễu gia, cậu là đệ tử của môn phái nào?
- Tôi họ Đường, tất nhiên là đệ tử Đường Môn.
Đường Kim thuận miệng nói, trong lòng lại có chút hưng phấn. Liễu Thập Tam này làm hắn mơ hồ nhận ra, hình như loại người như họ cũng có môn phái. Cứ thế tìm hiểu tiếp, nếu cha mẹ hắn cũng là loại người này, nói không chừng hắn có thể tìm được họ.
- Đường Môn?
Liễu Thập Tam cau mày hừ lạnh một tiếng:
- Đường Môn đã tan thành mây khói hai mươi năm trước, hôm nay Thục Trung đã không còn Đường Môn. Hơn nữa, Đường Môn chỉ là một môn phái cổ võ bất nhập lưu, cậu sao có thể là đệ tử Đường Môn?
- Sư phụ tôi họ Đường, tên chỉ có một chữ Môn. Tôi tất nhiên là đệ tử Đường Môn.
Đường Kim không nhanh không chậm nói:
- Còn anh là đệ tử môn phái nào?
- Quả nhiên cậu chẳng biết gì cả.
Liễu Thập Tam lại càng âm trầm nhìn Đường Kim, giọng nói còn có chút mỉa mai:
- Người ta gọi đó là điếc không sợ súng, không trách được cậu dám làm xằng làm bậy.
Đường Kim đổi đề tài:
- Anh rất quen thuộc với Dương Minh Hào sao?
- Không liên quan gì tới cậu.
Liễu Thập Tam hừ lạnh một tiếng.
- Xem ra các người cũng khá quen thuộc, nếu không anh cũng không đi ra từ phòng của hắn.
Đường Kim ra vẻ suy nghĩ:
- Nếu đã vậy, tôi giúp các người quen hơn một chút. Có câu tu ngàn năm mới được chung gối. Hai người chung gối ngủ nha.
Lời chưa dứt, Đường Kim đã đánh ra một quyền, vô thanh vô tức, nhanh như thiểm điện.
- Vô tri!
Liễu Thập Tam lại cười lạnh. Với quyền của Đường Kim, hắn chẳng chút kinh hoảng nào. Mặc dù tốc độ quyền rất nhanh, nhưng căn bản chẳng có lực đạo gì, cũng chẳng có uy hiếp gì tới hắn.
Thấy quyền đã gần ngay trước mắt, Liễu Thập Tam rất tùy ý nâng tay phải, nghênh đón chuẩn xác.
Quyền chưởng giao nhau, sắc mặt Liễu Thập Tam càng thêm khinh thường. Bởi vì đúng như hắn đoán trước, lực đạo một quyền này nhỏ đến đáng thương.
Nhưng trong nháy mắt sau đó, khinh thường trên mặt Liễu Thập Tam lại biến mất, thay vào đó là kinh sợ. Bởi hắn đột nhiên cảm thấy, một cỗ lực lượng cực kỳ khổng lồ, bất chợt bộc phát như hồng thủy, mãnh liệt truyền từ tay Đường Kim ra, dùng xu thế không thể cản tràn vào thân thể hắn, sau đó phá hủy kinh mạch hắn như nghiền bột gạo.
- Hèn hạ... Ắc!
Liễu Thập Tam tức giận mắng ra hai chữ, hừ đau đớn, cả người hắn bay ngược vào phòng bệnh, sau đó ngã chuẩn xác lên giường bệnh.
Vốn chênh lệch giữa hai người cũng không quá lớn, đáng tiếc, Liễu Thập Tam đã quá coi thường Đường Kim. Hắn lại dám không xuất toàn lực, mà Đường Kim lại dồn hết sức, vốn định một quyền đánh gục Liễu Thập Tam. Đến lúc này, Liễu Thập Tam thảm bại cũng chẳng có gì kỳ quái.
- Đường Kim, cậu làm gì thế?
Kiều An An kinh hô chạy đến. Nàng đã rót nước về, liền thấy Đường Kim một quyền đánh bay người ta, nhất thời cũng hơi lo lắng.
- Thất tiên nữ, tên kia muốn đánh nhau với tôi.
Đường Kim chỉ Liễu Thập Tam, vẻ
- Thằng điêu toa...
Liễu Thập Tam tức giận dị thường, mặc dù hắn bị thương nặng, nhưng cũng chưa hôn mê. Rõ ràng Đường Kim động thủ trước, bây giờ còn giả vờ vô số tội, điều này làm hắn rất căm tức.
Cố nén đau đớn, Liễu Thập Tam muốn nhảy lên từ trên giường. Nhưng Đường Kim lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, búng một ngón tay, một ít thuộc bột chui vào trong miệng Liễu Thập Tam:
- Bị thương thì uống thuốc, uống xong thì ngủ cho ngon!
Một chưởng ấn Liễu Thập Tam xuống giường, Đường Kim lại đủng đỉnh trở về bên cạnh Kiều An An:
- Thất tiên nữ, tôi đại nhân đại lượng, không so đo với hắn.
Kiều An An đi tới cửa, nhìn Liễu Thập Tam nằm im thin thít trên giường, lại nhìn Dương Minh Hào bị hắn đè bên dưới... Nàng chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng to ra. Mới có mấy phút đồng hồ, sao tên này lại đánh bất tỉnh thêm một người a!
- Chị đưa nước cho mẹ trước đã, cậu ở đây chờ chị.
Kiều An An có chút vô lực nói một câu, vào phòng bệnh đối diện trước.
Đường Kim vốn định vào theo, nhưng đột nhiên hắn lại lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hắn nhìn vào một chỗ khác trên hành lang, nơi đó, xuất hiện một cô gái. Một cô gái rất đẹp.
Mặc dù còn cách nhau ít nhất mười mét, nhưng Đường Kim vẫn nhìn rõ dung mạo của cô gái này. Ngũ quan tinh tế như tạc khắc, vóc người có lồi có lõm, mái tóc đen nhánh, hai mắt sáng ngời. Dù là vóc người hay dung mạo, cô gái này cũng chẳng phân cao thấp với Kiều An An.
Mà trên người cô gái này còn có một loại khí chất khá đặc biệt, loại khí chất này thật khó nói rõ. Chẳng qua Đường Kim lại phát hiện, đối với hắn, khí chất của cô gái này còn hấp dẫn hắn hơn cả vóc người và dung mạo của nàng.
Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn chú ý đến nàng lại là cỗ khí tức giống Liễu Thập Tam trên người nàng. Điều này làm hắn hơi ngạc nhiên, hôm nay sao vậy? Thoáng cái đã gặp phải hai người như thế?
Mỹ nữ ngày càng lại gần, Đường Kim lúc này mới phát hiện, quần áo nàng cũng hơi đặc biệt. Nàng mặc một cái áo khoác trắng, áo trắng bọc cao thấp toàn thân, không nhìn thấy bất cứ khe hở, tương đối đặc biệt.
Lúc này, mỹ nữ áo trắng chỉ còn cách Đường Kim không tới hai mét. Rốt cuộc hắn đã xác định, cô gái này đi tới phòng bệnh của Dương Minh Hào. Điều này làm hắn bắt đầu hoài nghi, dường như mỹ nữ này là đồng bọn của Liễu Thập Tam?
- Xin chào, anh là Liễu Thập Tam của Liễu gia sao?
Mỹ nữ này nhìn Đường Kim đứng trước cửa phòng, thanh âm động lòng người truyền vào trong tai Đường Kim:
- Tôi là Vân Vũ Tuyết.
Đường Kim lại ngẩn ngơ, cô gái này đúng là tìm Liễu Thập Tam. Chẳng qua, hiển nhiên là nàng cũng không biết họ Liễu, nếu không nàng cũng không nhận lầm người.
- Tôi không phải Liễu Thập Tam.
Đường Kim đảo tròng mắt:
- Cô tìm Liễu Thập Tam có chuyện gì không? Tôi có thể chuyển cáo giúp cô.