Nửa đêm, đỉnh Ninh Sơn.
Lúc chiều, mưa đã tạnh rồi nhưng buổi tối, mưa lại lần nữa bắt đầu rơi xuống, hơn nữa càng lúc càng lớn, trên đỉnh núi này lại thêm gió lạnh gào thét, năm nay Ninh Sơn thị độ ẩm xuống thấp, càng mưa càng thấy lạnh.
Nhưng ở này trên đỉnh Ninh Sơn, lại có một người đứng bất động trong mưa gió, sắc mặt lạnh như băng.
Đó là một nữ nhân, chuẩn xác mà nói là một đạo cô, thoạt nhìn chỉ tầm hơn ba mươi tuổi, dáng người yểu điệu thướt tha, nhưng lúc này sắc mặt nàng lạnh băng và mang theo vẻ phẫn nộ.
Sát khí lạnh băng từ người cô ta tỏa ra làm cho cuồng phong trong vòng ba mét tự động lui lại, đến cả trận mưa như trút nước cũng e ngại sát khí mà tránh xa.
Mà ở cách nàng chỗ cô ta tầm mười mét có một cô gái xinh đẹp dị thường mặc bộ đồ ngủ ướt đẫm đang ôm ngực, run rẩy trong mưa gió.
Cô gái xinh đẹp đúng là Kiều An An, mà lúc này nàng chính là kia tiên nữ mắc nạn, hôm nay vừa mới thuê phòng, thu dọn mất một ngày, mệt đến kiệt lực, sau đó buổi tối đang đi ngủ thì bị đạo cô kia phá cửa mà vào, đưa nàng đến đỉnh Ninh Sơn này sau đó mặc kệ nàng dầm mưa gió.
Kiều An An rất muốn trấn định một ít, nhưng mà trong lòng không thể áp chế một tia khủng hoảng, còn có rét buốt khiếp nàng run rẩy. Khiến nàng khủng hoảng hơn là khi thấy đạo cô kia gọi điện cho Đường Kim, mặc dù nàng rất muốn hắn nhanh chóng đến cứu nàng nhưng nàng cũng biết đạo cô kia rất khủng bố, nàng sợ Đường Kim bị ...
Bỗng nhiên, đạo cô trên người tản mát ra sát khí càng thêm dày đặc, mà cơ hồ cùng một thời gian, Kiều An An lại cảm giác thân thể ấm áp, một cánh tay ấm áp ôm lấy nàng, đồng thời một hơi thở ấm áp xua tan giá lạnh ngấm vào người nàng.
Không cần quay đầu, Kiều An An cũng rõ Đường Kim đã đến đây, mặc dù nàng không hy vọng hắn đến nhưng nàng kỳ thật sớm biết rằng hắn nhất định sẽ xuất hiện.
Trời tối đen nhưng Đường Kim vẫn thấy rõ tất cả trong phạm vi mấy chục mét xùn quanh, bây giờ Kiều An An cực kỳ gợi cảm, đường cong lung linh cùng nửa khổi bán cầu lộ ra cực kỳ mê người nhưng Đường Kim lại chỉ là nhìn Kiều An An một cái, lập tức liền chuyển hướng về phía đạo cô.
Không phải là bởi vì đạo cô hấp dẫn hơn, đạo này cô tuy rằng ngoại hình vẫn không tồi nhưng so với Kiều An An thì kém xa, mà là bởi vì khí thế cường đại trên người cô ta tỏa ra khiến Đường Kim cảm thấy áp lực chưa từng có.
Vừa thấy đạo cô Đường Kim đã xác định đây là người sáng hôm nay hắn thấy trên đỉnh Ninh Sơn, đúng như hắn nghĩ là vì hắn mà đến.
- Cô không phải là mẹ Dương Minh Hào chứ?
Đường Kim đột nhiên mở miệng hỏi.
Mặc dù nhìn đạo cô khá trẻ, nhưng Đường Kim nhớ tới Dương Minh Hào trước khi chết nói mẹ hắn là cao nhân tiên môn.
- Ta là Liễu gia Liễu Ngọc Chi, Minh Hào là con độc nhất của ta, bây giờ thì các ngươi đền mạng cho nó đi!
Đạo cô tự xưng là Liễu Ngọc Chi ngữ khí dị thường lạnh như băng, nàng không nhiều lời, mà vừa dứt lời, nàng liền lập tức động thủ.
Một cỗ khí tức cực kỳ mãnh liệt tràn ra bao phủ cả đỉnh Ninh Sơn, đạo cô tung
Một chưởng này không có màu sắc rực rỡ, rất đơn giản, nhưng do cao thủ như Liễu Ngọc Chi ra tay thì một chưởng đơn giản này cũng không thể né được.
Chưởng phong chỉ chớp mắt đã đến cách ngực Đường Kim một thước, một cỗ lực lượng cực kì mạnh mẽ ập đến, xem ra Liễu Ngọc Chi muốn vỗ chết Đường Kim trong một chưởng.
Đường Kim đột nhiên lui về phía sau mấy bước, dù lui về tay hắn vẫn ôm lấy Kiều An An cùng lùi lại, nếu không khí tức cường đại kia sẽ làm nàng bị thương.
Đường Kim lui về phía sau rất nhanh, nhưng tốc độ xuất chưởng của Liễu Ngọc Chi còn nhanh hơn. Đường Kim mới lui về sau được ba mét thì chưởng đã đuổi kịp hắn, lúc này Đường Kim không thể không nghênh tiếp, may mắn là hắn trong lúc lui lại đã đủ thời gian điều động chân khí toàn thân nghênh địch.
Oành !
Hai chưởng giao nhau, khí bay bốn phía, mưa gió xung quanh cũng bị đánh bay.
Loại chiến đấu đơn giản nhất này đúng là cách thể hiện thực lực tuyệt đối chính xác nhất, Liễu Ngọc Chi ngạo nghễ đứng thẳng ở đỉnh Ninh Sơn, không chút sứt mẻ còn Đường Kim lại ôm Kiều An An bay ngược mà ra phía sau, rơi thẳng xuống chân núi.
Đường Kim sau khi đi đến Ninh Sơn chưa từng đại bại, rốt cục đã gặp được kẻ địch mạnh nhất, chỉ sau một chiêu, hắn đã là bại tướng.
Nhìn thấy Đường Kim biến mất trong tầm mắt, Liễu Ngọc Chi lại không hề đuổi theo, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, bộ dáng đã tính trước kĩ càng rồi.
Bóng người chợt lóe, Đường Kim lại xuất hiện ở đỉnh núi, nhưng lần này hắn chỉ có một mình, Kiều An An không còn bên cạnh nữa.
- Ngươi cho là, che giấu người đàn bà kia, ta sẽ không tìm được ra sao?
Liễu Ngọc Chi lạnh lùng nhìn thấy Đường Kim:
- Vốn định cùng tiễn các ngươi lên đường, nhưng ngươi tính đi trước một bước, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, trước hết để cho chôn cùng con ta, chút nữa cho người đàn bà kia làm bạn với nó dưới cửu tuyền!
Đường Kim hai tay huy động liên tục, hơn mười mũi hoàng kim tiêu đột nhiên bắn ra, tiếp theo đánh một chưởng tới Liễu Ngọc Chi, đồng thời nhàn nhạt nói một câu:
- Ngươi quá phí lời !
Lực lượng cường đại tỏa ra, Đường Kim mặc dù biết nữ nhân này cường đại nhưng nếu không xử lí bà ta thì hắn và Kiều An An chỉ có đường chết!
- Chút tài mọn!
Liễu Ngọc Chi nói đầy khinh thường, nàng tùy ý vung tay trái lên, hơn mười mũi phi tiêu đều rơi xuống, rồi sau đó nàng lại là nhẹ nhàng khoát tay, nhận một chưởng của Đường Kim.
Hai chưởng giao nhau nhưng lần này không có tiếng vang gì phát ra, Đường Kim kinh ngạc phát hiện, một lực hút to lớn từ lòng bàn tay Liễu Ngọc Chi phát ra làm thân thể hắn cơ hồ không thể nhúc nhích, mà cùng lúc đó tay còn lại của Liễu Ngọc Chi vỗ về phía hắn!