Chủ nhân của Thiên Bảo các, người có quyền uy nhất giới cổ vật Ninh Sơn tiếng tăm lừng lẫy tối qua chết rồi, không phỉ bệnh chết mà bị người, cũng không chỉ mỗi hắn bị giết mà cả nhà, là thám án diệt môn hàng đầu mười năm nay ở Ninh Sơn.
Mà Thiên Bảo các cũng bị đốt sạch, các cổ vật bên trong cũng bị hư hao cực lớn, sự việc diễn ra tầm mười hai giờ đêm.
Rất nhiều người còn chưa biết chuyện này, nhưng Tống Oánh luôn luôn an bài người bí mật giám thị Chương Cổ Đổng cho nên mới biết chuyện này đầu tiên, nhưng người giám thị cũng không biết người đó là ai.
Vốn Chương Cổ Đổng sống hay chết không liên quan Đường Kim, nhưng lúc này hắn lại nhớ đến một câu của Vân Vũ Tuyết.
- Đường Kim đệ đệ vòng tay này của em tốt nhất đừng để ai thấy nếu không hậu quả khó lường.
Lúc ấy Vân Vũ Tuyết nói câu nói này, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Chương Cổ Đổng đã từng xem qua vòng tay này, lúc đó vẻ mặt hắn có chút kỳ quái, Đường Kim nghĩ chuyện này hẳn có liên quan rồi.
- Chẳng lẽ Chương Cổ Đổng thật sự nhận ra vòng tay này của ta?
Đường Kim có chút hoài nghi.
Nhìn thấy Đường Kim suy tư, Tống Oánh lại nhẹ nhàng nói:
- Vụ án này tổ trọng án điều tra, Đường Thanh Thanh cũng ở hiện trường, cậu có thể hỏi cô ấy.
- A, ăn sáng trước rồi tính sau.
Đường Kim mặc dù có chút hoài nghi nhưng cũng không để trong lòng.
***************
Phố đồ cổ bình thường không thể nói là náo nhiệt, Ninh Sơn thị dù sao cũng không phải là thành phố lớn, người hứng thú với mặt hàng này không đông dĩ nhiên là không thể náo nhiệt được rồi.
Hôm nay lại thật náo nhiệt, mặc dù bây giờ còn chưa đến tám giờ sáng nhưng cơ hồ cả phố kín hết người vì thảm án diệt môn nhà họ Cổ.
Bất luận ở đâu, thời đại nào, thảm án diệt môn đều thu hút sự chú ý của nhiều người, phẫn nộ với sự hung tàn của hung thủ; đồng tình, thương cảm với nạn nhân.
Một đại án như thế, cảnh sát Ninh Sơn thị dĩ nhiên là đặc biệt coi trọng, đặc biệt là tân nhậm cục trưởng Lâm Phát Minh, hắn mới đến Ninh Sơn thị được vài ngày, liền phát sinh đại án như vậy, khiến hắn khiếp sợ tự mình dẫn đội trọng án tới hiện trường.
Tổ trọng án cũng dốc toàn bộ lực lượng, trừ vị tổ trưởng Lâm Hoan mới tới vài hôm đã chuyển địa điểm công tác vào bệnh viện thì kể cả thành viên nghỉ phép cũng tập hợp, Đường Thanh Thanh thân là tổ trọng án một thành viên, dĩ nhiên cũng tới hiện trường.
Lúc này cảnh sát xinh đẹp gợi cảm nhất cục công an Ninh Sơn đang hỏi một người nhưng tiếc là không thu hoạch được gì.
- Mệt chết ta rồi.
Hỏi xong một người dân gần đó, Đường Thanh Thanh không khỏi ngáp một cái, hai giờ sáng nàng nhận được điện thoại liền chạy tới, đến bây giờ cả bữa sáng cũng chưa ăn, không ngừng điều tra hỏi đến khàn cả giọng rồi, mà mãi đến bây giờ vị cục trưởng mới kia còn không thèm bảo mọi người nghỉ chút ăn sáng. Mọi người đang bận nàng ăn mảnh được sao? Nhưng mà lúc này nàng đang rất đói!
Nhưng vào lúc này, một mùi hương quen thuộc ùa vào mũi, một giọng nói thân quen vang lên:
- Mỹ nữ, ăn há cảo không?
Một chén há cảo xuất hiện
- Tiểu đệ, sao em lại tới đây?
Đường Thanh Thanh vẻ mặt vui sướng, lập tức liền nhận lấy chén, chả cần để ý hình dạng thục nữ mà chén liền..
Mấy đồng nghiệp không xa vừa mệt vừa đói nhìn Đường Thanh Thanh mà gato vãi, lại thêm đói bụng.
- Mỹ nữ không giống người thường a, có người đem bữa sáng tận nơi a.
Bọn hắn cảm khái trong lòng chứ không dám nói ra, nhỡ chọc Đường Kim thì không hay rồi.
Đúng lúc này, một người cảnh sát trung niên từ trong Thiên Bảo các đã hoang tàn quá nửa đi ra, chính là tân cục trưởng Lâm Phát Minh.
Lâm Phát Minh liếc nhìn chung quanh, sau đó liền thấy Đường Thanh Thanh, khi hắn phát hiện Đường Thanh Thanh đang ăn cái gì, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mặt không vui, đang muốn nói hắn liền thấy Đường Thanh Thanh bên cạnh Đường Kim, sắc mặt ngưng lại, vẻ mặt ngưng trọng, không nói gì nữa.
Đường Thanh Thanh không để ý xung quanh, nàng chỉ tập trung ăn thôi.
- Thanh tỷ, muốn ăn nữa không để em đưa đến?
Đường Kim hỏi.
- Không cần đâu..., tỷ cũng đâu có tham ăn như đệ đâu.
Đường Thanh Thanh lắc lắc đầu, nói xong rồi lại ngáp một cái
- Thật tệ, nói không mê tín chứ ăn xong là lại buồn ngủ.
- Vậy về ngủ chứ sao nữa.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Không thể ngủ a, vẫn đang tra án.
Đường Thanh Thanh có chút bất đắc dĩ, sau đó hỏi lại chuyện lúc nãy:
- Đúng rồi, tiểu đệ, em còn chưa nói vì sao em biết chị ở đây?
- Thanh tỷ, chịcó biết Chương Cổ Đổng chết như thế nào không?
Đường Kim hỏi.
- Không biết, hiện tại một chút manh mối đều không có, bất quá có mấy cổ vật không thấy đâu, đầu tiên chúng ta nghi ngờ cướp của giết người, nhưng cũng có chút không đúng lắm, Thiên Bảo các bình thường chỉ có hai cha con Chương Cổ Đổng cùng Chương Tài Đức ở đây, người nhà ở chỗ khác mà hôm nay nhà sáu người đều chết ở đây cả.
Đường Thanh Thanh hơi có vẻ mê hoặc.
- Vậy mọi người có manh mối về hung thủ chưa?
Đường Kim lại hỏi.
- Còn chưa có...
Đường Thanh Thanh thuận miệng trả lời, đột nhiên biến sắc, hạ giọng, hơi khẩn trương lên
- Tiểu đệ, sao em quan tâm vụ án này như vậy? Không phải là có quan hệ gì với em chứ?
Đường Kim còn chưa lên tiếng, cách đó không xa lại truyền tới một thanh âm:
- Đường Thanh Thanh, vụ án chưa được phá, nghi phạm chưa bị bắt thì không được tiết lộ thông tin với người ngoài.
Cùng lúc đó một người cảnh sát trung niên xuất hiện ở trong tầm mắt Đường Kim, chính là Lâm Phát Minh.