" Rầm"
Đột nhiên một bóng đen từ trên đường cao tốc rơi xuống, thẳng đến chỗ của Đường Kim mà đến.
- Hôm nay, mấy….mấy người thần tiên kia lại biết nghe lời đến vậy sao?
Đường Kim nói thầm một câu, sau đó vội vàng hướng về phía phát ra tiếng động kia. Cho dù cái đó thật sự là đồ hoàng kim cũng không thể để nó bị đập vỡ như vậy a.
"Bịch"
Bóng đen rơi xuống đất làm bụi, đá xung quanh bay lên.
Đường Kim vừa nhìn lại thì thấy đó là một chậu hoa. Đừng nói là hoàng kim ngay cả hoàng thổ cũng không có, cái kia toàn là đất đen a.
- Thượng Đế, Jesus Như Lai, Ngọc hoàng, quả nhiên các người không có nhân phẩm a.
Đường Kim nói thầm một câu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn:
- Wey, là ai ném chậu hoa loạn như vậy a?
- Lão tử ném đó, mày kêu cái mắm gì đó?
Trên ban công tầng 5 đột nhiên hiện ra một tên đầu trọc, hắn lớn tiếng rống to:
- Nếu mày còn kêu nữa thì lão tử sẽ ném tiếp.
- Ông thừa nhận là tốt rồi, nhanh ném tiền xuống đất cho tôi. Bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi, thiếu chút nữa là ông ném nó vào đầu của tôi rồi.
Đường Kim khó chịu, cái loại người gì đây a. Từ trên nhà cao tầng ném đồ vật này đồ vật nọ xuống, chẳng lẽ không biết để ý sao? Vừa rồi nếu hắn đứng ở chỗ này thì hơn phân nữa là sẽ bị trúng vào đầu rồi. Text được lấy tại Truyện 5zz
Tính của Đường Kim là như vậy, có bất mãn thì nói ra nếu như không có ai trả lời hắn thì hắn còn có thể bỏ qua. Nào biết được ở trên kia xuất hiện tên đầu trọc kia, hơn nữa tên đầu trọc kia lại còn uy hiếp hắn. Điều này đã làm cho hắn phải thay đổi chủ ý, tuyệt đối không thể không tính sổ. Phải khiến cho tên đầu trọc kia đền tiền, hiện giờ là hắn đang cần tiền đây.
- Bồi thường con mja mày.
Tên đầu trọc kia nghe Đường Kim nói thế thì liền nổi giận:
- Lão tử liền ném thêm đây.
- Có bản lĩnh thì ông ném vào ông đi, bằng không thì ông bước xuống đây bồi thường tiền cho tôi.
Lúc này đây, Đường Kim thật sự rất giận rồi.
- Lão tử lập tức đi xuống đó, có dũng khi thì mày đừng chạy.
Tên đầu trọc rống lớn một tiếng rồi sau đó biến mất tại ban công. Thoạt nhìn, dường như hắn rất muốn xuống giáo huấn Đường Kim.
- Chàng trai, đi nhanh đi, đó là Vương mọi rợ, không dễ chọc đâu.
Đúng lúc này, một lão nhân đầu bạch đi ra lên tiếng khuyên bảo Đường Kim. Vừa rồi Đường Kim cùng với tên đầu trọc kia mắng nhau làm cho mọi người vây xem, mà lão nhân đầu bạc này cũng là một trong số đó.
- Cảm ơn ông.
Đường Kim hướng về lão nhân đầu bạc kia cười cười:
- Kỳ thật thì cháu cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt.
Lão nhân đầu bạc thở dài, hắn cũng chỉ lên tiếng khuyên bảo mà thôi. Dù gì thì chuyện này cũng không liên quan đến mình, nếu tiểu tử này không nghe lời khuyên của hắn nữa thì hắn cũng không nói gì thêm.
Ở dưới này là một loại các cửa hàng, còn ở trên cao kia là nhà ở của người dân. Mà cửa ra vào của khu dân cư này ở phía trước, cách chỗ Đường Kim đứng tầm 50m. Đường Kim đứng đây đợi khoảng 1" thì liền thấy một tên đầu trọc có dáng người khôi ngô, dữ tợn chạy ra, sau đó liền vọt về phía hắn.
Thấy được tên đầu trọc kia xuất hiện thì tất mọi người đang xem liền né tránh giống như là sợ dính vào ôn dịch vậy. Chỉ có một mình Đường Kim là đứng tại chỗ cũ, điều này cũng tự nhiên là sẽ làm cho hắn trở thành mục tiêu rõ ràng nhất.
- Chính là mày kêu lão tử bồi thường tiền đúng không?
Tên đầu trọc kia vọt tới trước mặt đt, hùng hùng hổ hổ mà chất vấn.
- Đúng vậy, lấy tiền ra đi, tất cả là một vạn bất quá bây giờ tôi không thích ông nữa cho nên ông phải bồi thường cho tôi một vạn hai. Sau khi làm xong thì ông có thể cút.
Đường Kim lộ ra bộ dạng uể oải, nói.
- Bồi con mja nhà mày, cho đến bây giờ còn chưa có thằng nào dám kêu lão tử bồi thường.
Tên đầu trọc nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó vung quyền hướng về phía Đường Kim mà đập tới.
- Tôi thật sự không thích bạo lực.
Đường Kim lắc lắc đầu, sau đó đánh ra một quyền rồi nói:
- Có thể là tên đầu trọc này cần phải ăn đòn.
"Bịch"
Hai nắm tay hung hăng đập vào nhau, phát ra một tiếng trầm đục.
"Rắc"
Tiếng gãy xương vang lên, sau đó là một tiếng giống như là mổ heo vang lên
"A"
Tuy rằng đám người xem đã né tránh nhưng mà bọn họ cũng không có rời xa. Cho nên bọn họ có thể thấy được cảnh tượng này, bọn họ nghe được tiếng kêu thê thảm, điều này đã làm cho bọn hắn sửng sốt, bọn hắn vốn là nghĩ đến người kêu tiếng thảm thiết này chính là Đường Kim nhưng mà bọn hắn lại cảm thấy được tiếng kêu thảm này lại có chút quen thuộc? Đây không phải là giọng nói của tên Vương mọi rợ kia sao?
Nhìn kỹ lại thì bọn hắn đều thấy rằng người kêu lên tiếng kêu thảm thiết đó không phải là Vương mọi rợ sao? Lúc này đây, tay phải trái của hắn đang giữ lấy tay phải, hắn tỏ ra đau đến mức mồ hôi chảy ra đầm đìa. Còn chàng trai trẻ kia lại bình yêu đứng ở nơi đó, nửa điểm xảy ra việc gì cũng không thấy.
Đúng lúc
"Bịch"
Hắn liền ngã trên mặt đất.
- Cho đến bây giờ thì tôi không phải là một người ưa thích bạo lực.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu rồi đá thêm một cước nữa vào lưng của Vương mọi rợ:
- Bất quá, tôi là một người vĩ đại. Trên thế giới này thì có một số người vĩ đại thường hay làm ra một số chuyện sai lầm.
Đường Kim lại đá ra một cước:
- Đây là vì sự bình yên của xã hội.
Lại một cước nữa được Đường Kim đá ra:
- Đây là vì hòa bình của thế giới.
Lại thêm một cước nữa đá vào Vương mọi rợ, làm cho hắn lăn vài vòng trên mặt đất:
- Còn đây là vì một vạn hai của tôi.
Cuối cùng, Đường Kim dẫm lên ngực của Vương mọi rợ, nói:
- Hiện tại thì ông có phải là nên bồi thường tiền cho tôi không?
Vương mọi rợ không trả lời, nhìn qua thì giống như là hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Vài người đứng ở bên ngoài liền trợn mắt há hốc mồm, ngày trước ở khu vực này thì Vương mọi rợ mà một kẻ ngang ngược, hoàng hoành bá đạo không coi ai vào trong mắt cả. Lúc này cư nhiên hắn lại bị đánh giống như một con chó sao?
- Dừng tay.
Đột nhiên một chiếc xe cảnh sát dừng lại ở bên cạnh, một nam nhân trẻ tuổi có dáng người khôi ngô chưa kịp xuống xe thì liền hô to lên một câu:
- Vương mọi rợ, ông lại đang… Hả?
Người vừa mới mở miệng chính phó sở trưởng Cao Thăng, hắn vừa nhận được điện của người dân nói rằng Vương mọi rợ lại đánh người. Nghe được như thế thì hắn liền chạy lại đây, sợ rằng ở đây sẽ xảy ra chuyện gì.
Kỳ thật thì tên của Vương mọi rợ gọi là Vương Bình, bất quá người này từ khi còn trẻ luôn cậy vào một thân người mạnh của mình, hắn là một tên đầu óc ngu si mà tứ chi phát triển, tức lúc 17 tuổi đã bắt đầu biết ăn cơm tù rồi, đến bây giờ thì thành tích trong bảng tội phạm của hắn là 4 lần vào tù bóc lịch. Gần đây lại nghe nói hắn và vợ của hắn ly hôn cho nên tất cả mọi người hàng xóm của hắn đều không dám trêu chọc vào hắn, ngay cả Cao Thăng khi thấy Vương mọi rợ cũng cảm thấy đau đầu.
Cảnh sát bình thường thì không dám bắt Vương mọi rợ, chỉ có Cao Thăng ra mặt thì ương mọi rợ mới có thể sợ hãi vài phần, cũng vì như thế mà khi Cao Thăng vừa mới đến thì hắn liền vội vàng nói dừng tay. Nhưng mà khi hắn chui ra khỏi xe cảnh sát thì lại thấy có điều gì không đúng, dường như đây không phải là do Vương mọi rợ đánh người a. Đây rõ ràng là do cậu thanh niên mười mấy tuổi kia làm.
Đến gần lại thì thì Cao Thăng có chút shock, người đang nằm trên mặt đất không phải là Vương mọi rợ sao? Như thế nào mà người dân báo là Vương mọi rợ đánh người, lúc đến đây lại thành ra Vương mọi rợ bị người ta đánh?
- Chuyện gì đã xảy ra?
Cao Thăng nhìn thoáng qua Đường Kim một cái:
- Trước tiên tha cho hắn đi.
- Đại ca, tên này thiếu tiền của tôi.
Đường Kim nghiêm trang trả lời.
- Thiếu tiền của cậu sao?
Cao Thăng ngẩn người, bất quá hắn cũng biết được bản tính của Vương mọi rợ nên cảm thấy việc Vương mọi rợ thiếu tiền cũng không phải là chuyện gì kỳ quái:
- Bất kể là có phải hắn có thiếu tiền của cậu hay không thì cậu cũng không nên làm như thế, không nên đánh người. Được rồi, không nói việc này nữa, thoạt nhìn thì hắn đã bất tỉnh rồi, trước tiên hãy đưa người đến bệnh việc rồi nói sau.
- Được rồi, chờ hắn tỉnh lại thì tôi sẽ tìm hắn lấy tiền.
Lúc này Đường Kim cũng phát hiện ra Vương mọi rợ quả nhiên là ngất đi. Tìm một người đang hôn mê để đòi tiền thật là một việc không thực tế, chỉ đành phải tạm thời bỏ qua thôi.
Thu hồi chân lại, Đường Kim liền xoay người muốn rời đi. Thấy vậy thì Cao Thăng cau mày, vội vàng hô lên một câu:
- Đứng lại, cậu chạy đi đâu đó?