Trong nháy mắt, Đường Kim thiếu chút nữa khuất phục, muốn đồng ý làm nô lệ của Tiêu Đại Nhi, như thế mới có thể nhào lên đại chiến ba trăm hiệp với nàng.
Nhưng cũng trong chớp mắt này, một hơi thở mát lành tràn vào cơ thể hắn từ bốn phương tám hướng làm hắn thanh tỉnh một chút, sau đó hắn liền nghĩ tới một chuyện, đầy tớ sao có thể đụng đến nữ chủ nhân được.
Nghĩ tới đây, Đường Kim liền hoàn toàn tỉnh táo lại, tiếp tục nhìn, hắn liền phát hiện, Tiêu Đại Nhi vẫn đứng ở trong suối làm gì có trần như nhộng, những gì hắn vừa thấy chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
- Đại Nhi mỹ nữ, không bằng cô cũng làm nô lệ cho tôi đi!
Đường Kim sáng lạn cười.
- Cô đã thất bại hai lần rồi, có phải là sơ hở ngày càng lớn không?
Đường Kim cũng không có tiện tay phi lễ như lần trước bởi vì hắn phát hiện bây giờ Tiêu Đại Nhi không dễ đối phó như vậy, nếu lại ra tay chỉ sợ không có tác dụng gì lớn lỡ may lại dính phải mị thuật của nàng lại gay go.
- Sao cậu có thể...
Tiêu Đại Nhi ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, nàng rõ ràng phát hiện Đường Kim đã bị nàng mê hoặc, tức khắc sẽ trở thành tù binh của nàng, nhưng sao chỉ trong chớp mắt, hắn đã lại thanh tỉnh lại đây?
Biến cố bất thình lình này làm chân khí trong cơ thể Tiêu Đại Nhi rối loạn, ngực chấn động phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể mất khống chế ngã vào suối nước nóng.
- Híc, Đại Nhi mỹ nữ, không phải là không câu dẫn tôi thành công sao? Cô cũng không cần tức giận đến hộc máu chứ?
Đường Kim giật mình, Tiêu Đại Nhi phản ứng có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Tiêu Đại Nhi đứng thẳng người, nhìn Đường Kim, sắc mặt có chút tái nhợt:
- Cậu... Cậu không hiểu... Phốc!
Mới nói vài chữ, Tiêu Đại Nhi lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Đại Nhi mỹ nữ, không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?
Đường Kim biến sắc, chợt vụt tới bên suối ôm lấy Tiêu Đại Nhi kiểm tra cơ thể nàng.
Sau khi đó hắn lại thoáng yên tâm:
- Hơi thở có chút loạn, nhưng vẫn còn tốt, không có tẩu hỏa nhập ma, tôi đã sớm nói rồi mà, nếu cô muốn câu dẫn tôi thì cần gì đến mị thuật, khổ sở như vậy làm gì chứ?
Tiêu Đại Nhi mặt biến sắc liên tục, tực hồ đang khó khăn ra quyết định gì đó.
Không đến một phút sau, sắc mặt Tiêu Đại Nhi liền khôi phục bình thường, sau đó cổ quái nói:
- Cậu nói đúng, câu dẫn cậu không thể dùng mị thuật.
Tiêu Đại Nhi vừa dứt lời, liền làm điều Đường Kim thấy rất kinh ngạc, chỉ thấy nàng nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình. Khi Đường Kim còn đang há hốc mồm thì Tiêu Đại Nhi đã trần như nhộng đứng trước mặt hắn.
- Đại Nhi mỹ nữ, cô cũng biết hôm này là lễ Cô Đơn sao?
Đường Kim hơi thở dồn dập dần, Tiêu Đại Nhi thân thể không phải rất đầy đặn những mỗi bộ phận trên cơ thể đều rất vừa vặn khiến mỗi bộ phận đều rất hấp dẫn.
- Hôm nay đã là ngày 11 rồi sao?
Tiêu Đại Nhi nhẹ giọng hỏi, đôi tay trắng cũng đã quàng lấy cổ Đường Kim.
- Đúng vậy a, hôm nay chính là lễ Cô Đơn, cần phải cởi sạch, tôi còn tưởng cô biết cho nên mới cởi hết.
Đường Kim bàn tay rốt cục nhịn không được sờ lên người Tiêu Đại Nhi da thịt, một cảm giác diệu kỳ khiến
tâm thần hắn nhộn nhạo, tuyệt diệu khó tả.
- Một khi đã như vậy, cậu còn mặc nhiều như vậy làm gì đấy?
Tiêu Đại Nhi nói xong, môi anh đào liền hôn đến, sau đó đôi tay mềm mại bắt đầu lột sạch đồ trên người Đường Kim.
Nếu như ngày xưa, có đại mỹ nữ chủ động tiến tới như vậy Đường Kim sẽ không chút khách khí nào nhưng vấn đề đại mỹ nữa này lại là Tiêu Đại Nhi, có ngoại hiệu là Tử Anh Túc, đại mỹ nữ có mị thuật vô thượng, điều này khiến hắn lo sợ có bẫy rập gì không, lỡ đâu lại biến mình thành nô lệ thì sao?
Nhưng một giây sau, Đường Kim liền tự nhủ, đây không phải mị thuật, mị thuật của Tiêu Đại Nhi căn bản không có hiệu quả với hắn thì nghĩ nhiều làm quái gì? Tuyệt thế mỹ nữ đã cởi sạch trước mặt hắn mà hắn còn do dự thì khác gì thái giám?
Nghĩ như vậy, Đường Kim liền quyết định không lo lắng nhiều nữa, nếu Tiêu Đại Nhi đều cởi hết, vậy hắn cứ hảo hảo hưởng thụ đi đã.
Đường Kim rốt cục bắt đầu chủ động, hai tay bắt đầu sờ soạng Tiêu Đại Nhi, kỳ thật hắn cũng đã từng làm vậy nhưng có quần áo và không mặc gì là hai loại hưởng thụ hoàn toàn khác hắn nhau, cảm giác tuyệt vời truyền đến làm dục hỏa trong người hắn cháy hừng hực, động tác cũng trở nên cuồng dã hơn nhiều.
Sau khi Tiêu Đại Nhi rên rỉ một tiếng đau đớn thì cũng là lúc cuộc chiến chinh phục yêu nữ của Đường Kim cũng mở màn, một nữ nhân không cần mị thuật cũng khiến nam nhân nghiện như thuốc phiện, Đường Kim chống cự hai lần mị thuật của nàng tập kích nhưng chung quy lại không chống đỡ nổi sự hấp dẫn thiên nhiên, có lẽ đây mới là mị thuật mạnh nhất.
Dưới ánh trăng, trong suối nước nóng, hai thân thể nồng nàn quấn lấy nhau mãi đến khi mặt trời mọc. Đường Kim từ trong mê loạn, như mê ảo tỉnh lại, mặc dù giờ hắn đã không còn chút khí lực nào nhưng vẫn mê luyến ôm lấy ngọc thể của Tiêu Đại Nhi không buông. Tử Anh Túc đem làm cho hắn cảm giác tuyệt vời không gì sánh bằng, Hàn Tuyết Nhu và Kiều An An lúc trước cũng không thể so sánh.
Nhưng vào lúc này, Đường Kim lại cảm giác Tiêu Đại Nhi trong lòng đã rời khỏi, sau đó nàng thong thả và ưu nhã mặc quần áo, rời khỏi dòng suối, vận công làm khô người.
Tiêu Đại Nhi nói:
- Mặc quần áo tử tế, mang tôi rời khỏi đây!
Giọng nói này đã không còn mềm mại đáng yêu nhưng vẫn êm tai dễ nghe, nhưng điều ngạc nhiên là khi nghe thấy Đường Kim cơ hồ không hề có ý niệm từ chối, theo bản năng hắn nhanh chóng rời dòng suối, mặc quần áo tử tế, kéo Tiêu Đại Nhi rời khỏi thế giới trong vòng tay.