Vô số người nhìn Tần Thủy Dao, nhất thời chút cảm khái, bạo lực quả nhiên là bệnh có thể lây a, cả Tần Thủy Dao cũng bị lây Đường Kim.
Cả Đường Kim cũng ngoài ý muốn, nếu Hàn Tuyết Nhu dẫn hắn đi đập phá pháp viện hắn sẽ không thấy kỳ quái, nhưng mà là Tần Thủy Dao lại quá bất thường.
- Đồ ngốc, cô thật sự muốn cùng tôi đi đập phá pháp viện?
Đường Kim nhịn không được hỏi một câu.
- Vô nghĩa, dĩ nhiên là thật rồi, mấy tên kia muốn đuổi mẹ ta ra khỏi nhà, thật là ghê tởm, tôi đã muốn đạp nát lâu rồi!
Tần Thủy Dao tức giận nói.
Lúc trước Tần Thủy Dao trốn ở biệt thự trên núi không biết chuyện xảy ra ở nhà, nhưng hai hôm trước Liễu Nguyệt đến chơi đã kể hết mọi chuyện cho nàng. Tuy biết Nhân thiếu đứng sau mọi chuyện nhưng Tần Thủy Dao vẫn rất tức giận đám người pháp viện đến đuổi Tần Khinh Vũ khỏi nhà.
Tên Đào Kỳ trước mặt này càng làm cho Tần Thủy Dao thêm bất mãn với pháp viện, cho nên khi thấy Đường Kim nói muốn đi tính sổ nàng không nhịn được xuất hiện.
- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi!
Đường Kim cũng rất thẳng thắn.
A...
Đào Kỳ bị Đường Kim dẫn đi vẫn còn đang kêu là thảm thiết.
- Chớ ồn ào!
Đường Kim đạp cho Đào Kỳ một đạp hôn mê luôn.
Đường Kim cũng lười để ý, hắn cứ túm lấy cổ áo Đào Kỳ kéo lê đi như con chó chết vậy.
Đường Kim kéo Đào Kỳ và Tần Thủy Dao cùng rời đi, không ít học sinh muốn đi theo hóng hớt nhưng bị hiệu trưởng ngăn cản, Đường Kim đi gây chuyện thì không sao nhưng mà mấy trăm học sinh đi hóng hớt thì chỉ sợ hiệu trưởng như hắn cũng không được yên lành.
Hàn Tuyết Nhu cũng không cđi theo, nghe được Tần Thủy Dao nói là nàng biết Đường Kim đi trút giận cho Tần Khinh Vũ, chuyện này nàng không nên tham dự thì hơn, hơn nữa nàng cũng xem Đường Kim gây náo nhiệt nhiều lần rồi cũng không thấy ham hố nữa.
Cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung.
- Này, cậu không xe sao?
Tần Thủy Dao nhìn Đường Kim.
- Từ khi tài xế của tôi đi làm minh tinh thì tôi không còn xe nữa.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Vậy làm sao đến pháp viện được? Cậu dẫn theo tên này sao mà bắt taxi được?
Tần Thủy Dao có chút buồn bực.
- Kỳ thật có thể đi bộ mà.
Đường Kim nghiêm trang trả lời.
- Chủ ý cùi bắp gì vậy, không thì cậu gọi cho Hàn Tuyết Nhu bảo cô ấy đánh xe đến đi.
Tần Thủy Dao suy nghĩ cái biện pháp.
- Ồ, quên mất nhỉ.
Đường Kim nghĩ nghĩ, đang móc điện thoại ra thì có một giọng nói vang lên:
- Để tôi đưa hai người đi
Hai người quay đầu lại phát hiện Hứa Tú Lệ cũng đi theo sau.
- Hứa lão sư, cô cũng muốn đi pháp viện?
Tần Thủy Dao có chút ngạc nhiên.
- Mọi chuyện bắt đầu từ tôi, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải đi xem thế nào, hơn nữa tôi lại có xe.
Hứa Tú Lệ lúc này đã bình tĩnh lại, tựa hồ đã nghĩ thông suốt.
- A, vậy được rồi.
Tần Thủy Dao gật gật đầu.
Hứa Tú Lệ nhanh chóng lái một chiếc xe nội địa mà Hùng Bá ca không biết tên đến, Đường Kim nhanh chóng nhét Đào Kỳ vào cốp rồi ngồi lên ghế sau.
Theo Ninh Sơn Nhị Trung đến khu pháp viện còn khá xa hơn nữa lại là lúc tan tầm, đường xá hỗn loạn nên tranh thủ lúc rảnh Tần Thủy Dao tò mò hỏi chuyện Hứa Tú Lệ.
Hứa Tú Lệ cũng không giấu diếm,
ngược lại là rất bình tĩnh kể rõ nguyên do, nàng và Đào Kỳ kết hôn năm năm, có con gái bốn tuổi. Nhưng mà kết hôn không được bao lâu Đào Kỳ liền câu dẫn nữ nhân khác, còn đàng hoàng chung sống với nhau, đã có một con trai. Thời gian trước Đào Kỳ yêu cầu ly hôn, Hứa Tú Lệ cũng đồng ý, chỉ yêu cầu Đào Kỳ trả lại tiền mua nhà lúc trước cho nàng.
Căn nhà của hai người lúc trước là Đào Kỳ mua, đứng tên Đào Kỳ, là tài sản trước hôn nhân nên sau khi ly hôn Hứa Tú Lệ không được chia nhà. Nhưng năm trước cha mẹ Hứa Tú Lệ có cho hai mươi vạn để sửa nhà, giờ nàng đòi lại số tiền này tính ra cũng không quá đáng.
Đào Kỳ chẳng những không chia tài sản cho nàng, phí nuôi con cũng không chi, hắn bảo có con trai là được rồi, điều này khiến cho Hứa Tú Lệ rất giận dữ nên nàng đâm đơn kiện hắn tội trùng hôn.
Nào biết không tố cáo còn may, tố cáo khiến Đào Kỳ càng nổi giận hơn, hắn chẳng những đem toàn bộ tài sản trong nhà sang tên cho người khác, còn không biết từ đâu kiếm ra một giấy nợ một triệu rồi ra tòa tố cáo Hứa Tú Lệ, yêu cầu ly hôn phân chia tài sản thì cũng phải chia sẻ nợ nần.
Vốn những thủ đoạn này của Đào Kỳ không tính là cao minh, nếu pháp viện công chính thì Hứa Tú Lệ cũng không cần lo lắng, nhưng vấn đề ở chỗ như Đào Kỳ từng nói, cha hắn chính là phó viện trưởng pháp viện, quan hệ rộng nên mọi chuyện đều nghiêng về phía Đào Kỳ.
Khoản nợ 50 vạn đối với giáo viên lương tháng vài nghìn như Hứa Tú Lệ mà nói quả thực là một khoản thiên văn, lúc tan học Hứa Tú Lệ nhận được điện thoại của Đào Kỳ đòi nợ, thêm những lời nhục mạ là Hứa Tú Lệ uất ức, tuyệt vọng chạy lên mái nhà muốn nhảy xuống.
- Đám người pháp viện đúng là không phải đồ tốt.
Biết được nguyên do, Tần Thủy Dao càng thêm tức giận.
Đường Kim lúc này lại nói một câu:
- Tòa nhà pháp viện thật mới a!
Đúng là mới thật vì tòa nhà này mới khánh thành không bao lâu, giờ dù đã tan sở nhưng vẫn còn không ít người chả biết hóng hớt gì đó nữa.
- Cô Hứa, lái thẳng xe vào đi.
Đường Kim lúc này lại nói một câu.
- Được.
Hứa Tú Lệ hơi chần chừ nhưng vẫn đạp chân ga phóng thẳng vào.
Xe vừa mới dừng lại, bảo vệ lập tức liền vọt tới, giận dữ nói:
- Ai cho cô lái xe vào đây? Cô có giấy thông hành không? Mau quay lại đỗ đằng kia cho tôi.