Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 472: Dù sao ta cũng là người có tiền


trước sau

‘’ Giả dụ lời ngươi vừa nói là thật, nếu các ngươi chưa từng chuyển nhà, vậy thì mẹ ta nhất định biết các ngươi sống ở đâu, nhưng mẹ ta mười mấy năm qua chưa một lần đi tìm các ngươi, rõ ràng là mẹ ta không muốn gặp bất cứ ai trong các người, bất kể là ngươi hay người bà ngoại ấy của ta, mẹ ta đều không muốn gặp! “ Tần Thủy Dao hừ nhẹ một tiếng, “ Còn nữa, nếu các người thực sự muốn tìm mẹ ta, ta không tin mười mấy năm qua các người tìm không ra một người, mẹ ta cũng tính là có danh tiếng, các người trước đó thực sự không biết mẹ ta sống ở đâu sao? Theo ta thấy các người đến tìm mẹ ta, tuyệt đối không phải là vì bà ngoại muốn gặp mẹ!”

“ Thật sự là bà ngoại muốn...” Tần Trí vội vã nói.

“ Cho ngươi mười giây để nói nguyên nhân thật sự, nếu không ta sẽ để Đường Kim ném ngươi xuống núi!” - Tần Thủy Dao đột nhiên đổi giọng lạnh lùng nói.

“ Ta...” Tần Trí dường như bắt đầu do dự.

“ Còn năm giây! “

“ Đợi đã, ta nói, không phải bà ngoại ngươi, là...” Tần Trí bắt đầu sợ rồi, nhưng lời vừa đến cửa miệng thì lại không nói ra cuối cùng là ai.

“ Còn hai giây! “ Tần Thủy Dao giọng càng lạnh xuống, “ Đường Kim, chuẩn bị ném! “

“ Là mợ của ngươi, mợ ngươi bảo ta đến! “ Tần trí cuối cùng cũng khai ra.

Đường Kim tùy tay ném hắn xuống đất.

“ Đừng có nói mợ nào đấy nữa, nói thẳng là vợ ngươi bảo ngươi đến là được rồi?” Tần Thủy Dao hừ lạnh một tiếng, “ Nói đi, vợ ngươi bảo ngươi đến tìm ta có mục đích gì? “

“ Vừa rồi ta không có nói dối, bà ngoại ngươi ốm thật, bà ấy mắc bệnh rất nhiều năm nay rồi, ông ngoại ngươi sức khỏe cũng không tốt, lúc nào cũng hay ốm, những năm qua đã tiêu tốn không ít tiền chữa bệnh cho họ, gần đây phải làm phẫu thuật, để có tiền chữa bệnh cho họ, chúng ta đã vay nợ rất nhiều nơi, mợ ngươi mấy hôm trước đọc báo nhìn thấy mẹ ngươi, nói mẹ ngươi chắc giàu lắm, ông ngoại bà ngoại chữa bệnh, mẹ ngươi cũng nên xì ra ít tiền, không thể cái gì cũng để nhà ta gánh hết được, chúng ta gánh không nổi...” Tần Trí đã từ dưới đất đứng dậy, lắp ba lắp bắp khai ra mục đích thực sự, vừa nói vừa lo lắng liếc nhìn Đường Kim và Tần Thủy Dao, rõ ràng là có chút sợ hai người.

Không đợi hắn nói hết, Đường Kim hết kiên nhẫn ngắt lời: “ nói tóm lại là ngươi đến đây tìm Khinh Vũ tỷ tỷ là muốn tiền có phải không? “

“ Thực ra mẹ ta cũng muốn gặp con gái...” Tần Trí lắp bắp nói.

“ Giả vờ giả vịt, không phải là muốn tiền sao?” Tần Thủy Dao cười lạnh một tiếng, “ May mà không đưa ngươi đi gặp mẹ ta, nếu không mẹ ta mà biết là các người chỉ muốn vòi tiền, mẹ ta càng không vui.”

“ Nói thẳng đi, muốn bao nhiêu?” Đường Kim lập tức hỏi.

“ Không, không cần nhiều, đại khái...đại khái tầm hai mươi vạn là đủ rồi, chúng ta nợ người ta hơn mười vạn, sau này chữa bệnh cũng cần tiền...” Tần Trí dè dặt nói.

“ Ngươi đưa ta số thẻ” Đường Kim lại ngắt lời Tần Trí.

“ Được, được, đây! Đây là số thẻ của ta.” Tần Trí từ trên người móc ra một cái ví, lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho Đường Kim.

Một bên Tần Thủy Dao lúc này cảm thấy khó hiểu, có chút bất mãn truy hỏi Đường Kim: “Ngươi làm gì vậy? Muốn đưa tiền cho hắn thật à? sao phải đưa tiền cho loại người này chứ?”

“ Chả sao cả, dù sao ta cũng là người có tiền.” Đường Kim tùy ý đáp. Hắn chỉ muốn Tần Khinh vũ không phải bận lòng vì chuyện này, chút tiền này với hắn chả đáng là gì.

Móc điện thoại ra gọi thẳng cho Hiểu Hiểu ở tổng bộ Ám Kiếm: “ Tiểu nha đầu, giúp ta chuyển tiền đến số thẻ...”

Vài phút sau,
Đường Kim đem thẻ ném lại cho Tần Trí: “ ta vừa chuyển cho ngươi một trăm vạn, ngươi kiểm tra đi. Từ nay về sau ngươi, vợ ngươi hay bất cứ người nào nhà ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mật Khinh Vũ tỷ tỷ, ngươi cũng đừng có nghĩ đến chuyện lần sau lại tìm ta vòi tiền, nếu không lần sau ta trực tiếp đốt cho ngươi 100 triệu Đô la âm phủ đấy! Nếu còn để ta thấy ngươi lần nữa, thì lúc đó ngươi chỉ có thể tiêu tiền âm phủ thôi!”

Nói dứt lời, Đường kim túm lấy Tần Trí, từ trên đỉnh núi chớp cái đã biến mất, một lần nữa đem hắn ném ở ngoại ô Ninh Sơn.

“ Ngươi thực sự cho hắn 100 vạn?” thấy Đường Kim quay lại, Tần Thủy Dao nhịn không được hỏi lại.

“ Tất nhiên là thật rồi.” Đường kim lười biếng đáp.

“ Uây! Ngươi điên à?” Tần Thủy Dao có chút tức giận, “ Hắn chỉ muốn 20 vạn, ngươi lại cho hắn 100 vạn? Lại nói ngươi lẽ nào không biết, loại người này quá nửa là loại được voi đòi tiên, đợi hắn tiêu hết tiền, lần sau nói không chừng lại đến tìm ngươi đấy.”

“ Nếu ta chỉ đưa hắn 20 vạn, hắn sẽ tiêu hết rất nhanh, khả năng lần sau thật sẽ đến tìm ta, nhưng ta đưa hắn 100 vạn, ít nhất cũng đủ cho hắn sống vài năm không cần lo nghĩ, còn nữa, nếu như ta đưa hắn 100 vạn mà hắn vẫn muốn vòi tiền nữa, vậy thì dù ta có xử lí hắn, Khinh Vũ tỷ tỷ có biết cũng chẳng trách ta được.”

“ Nói cũng đúng.” Tần Thủy Dao nghĩ đi nghĩ lại một lát,vẫn còn chút tức giận: “ Ta vẫn cho rằng không nên đưa tiền cho loại người này, quá tiện nghi cho hắn rồi! “

“ Cô bé ngốc, 100 vạn thôi mà, ta chẳng thiếu tiền, số lẻ đấy coi như bố thí cho ăn xin đi.” Đường Kim thờ ơ nói: “ Được rồi, chúng ta về thôi, ngươi đừng đem chuyện này nói cho Khinh Vũ tỷ tỷ là được.”

“ Ok, dù sao cũng là tiền của ngươi, ngươi đã không đau lòng thì ta cũng chẳng quan tâm.” Tần Thủy Dao bĩu môi, cuối cùng cũng bỏ qua chuyện này.

Đường Kim cũng không nói gì nữa, trực tiếp ôm lấy Tần Thủy Dao, đem nàng đưa về lớp học, còn hắn thì lại ra sân sân vận động phơi nắng tiếp.

“ Anh bạn, ngươi đang tắm nắng ở đây à!” một âm thanh quen thuộc vang lên, chính là Trương Tiểu Bàn.

Đường Kim ngồi dậy, bỗng phát hiện Trương Tiểu Bàn đang ôm một bó hoa, nhất thời cạn cmn lời: “ Ta nói Trương Tiểu Bàn, ngươi đây là muốn đem hoa đi tặng Vương Cầm à? Muốn tặng cũng phải tặng hoa hồng chứ, tặng hoa Anh Túc...”

Nói đến đây, đột nhiên Đường Kim thấy có gì đó sai sai, đây là chẳng phải tử anh túc (hoa thuốc phiện) sao? Tiệm hoa mà cũng bán loại này á?

“ Anh bạn, đây không phải là ta đi tặng hoa, là có người tặng cho ngươi ấy, ta chỉ giúp ngươi nhận mà thôi.” Câu trả lời của Trương Tiểu Bàn càng làm Đường Kim thấy không đúng, ai lại vô duyên vô cớ đi tặng hắn tử anh túc chứ?

Trừ yêu nữ biệt danh Tử Anh Túc kia ra, hắn không nghĩ ra ai khác, chỉ là, yêu nữa kia từ sau vụ ở tỉnh thành đến giờ không thấy liên lạc gì, giờ lại tặng một bó tử anh túc là ý gì đây?

“ Tiểu Bàn, người tặng hoa là nam hay nữ, có nhắn thêm gì không?” Đường Kim vội vàng hỏi, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác quái dị, vừa nhìn bó hoa này hắn lập tức phát hiện hình như bản thân bắt đầu nhớ đến mùi vị của yêu nữ đó rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện