Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 474: Là ai không có mắt thế?


trước sau

- Ninh giáo quan, chúng ta cần đến trước mấy ngày để tham gia Long-Kiếm quyết đấu?

Đường Kim không hỏi chuyện Tiêu gia nữa mà lái ngay sang chuyện khác.

Cấp trên hi vọng chúng ta tốt nhất nên đến kinh thành sớm nửa tháng, nhưng nếu lúc đó chúng ta mà có việc bận thì đến trước một tuần cũng không vấn đề. - Ninh Tâm Tĩnh đáp.

- Vậy à, như vậy chắc là vẫn kịp.

Đường Kim tự nói một mình rồi lại bồi thêm:

- Thanh tỷ, Ninh giáo quan, ta còn có việc phải đi trước.

Nói rồi lập tức biến mất tại chỗ.

- Tiểu đệ này! Lần nào cũng thế! - Đường Thanh Thanh ai oán nói.

Ninh Tâm Tĩnh không nói gì,chỉ cười nhẹ một cái, quan hệ giữa nàng và Đường Kim còn chưa thân đến mức có tư cách ai oán.

Đường Kim tất nhiên không nghe thấy Đường Thanh Thanh oán trách mình, bây giờ hắn đang ở bệnh viện trung tâm Ninh Sơn, đương nhiên là đi tìm Kiều An An rồi. Trong truyền thuyết, biện pháp để một nam nhân bước ra khỏi sự ám ảnh tâm lý của thất tình là đi tìm một cô gái khác, bởi vì cô gái ấy sẽ làm hắn quên đi cô gái ngày trước một cách nhanh nhất. Đường Kim đương nhiên không phải thất tình, cũng không phải là muốn quên đi Tiêu Đại Nhi, chỉ là Tiêu Đại Nhi đúng là một yêu nữ chân chính, làm hắn cả ngày chỉ nghĩ đến nàng, dù lúc trước đã cố gắng áp chế, nhưng mà trong đầu hắn thỉnh thoảng vẫn hiện liên hình ảnh trước kia của hai người, thân thể nóng bỏng của Tiêu Đại Nhi cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu lắn, thậm chí nhiều lúc hắn còn nhớ đến cái cảm giác sờ vào da thịt mịn màng của nàng.

Đường Kim không muốn quên Tiêu Đại Nhi, càng không muốn bị nàng khống chế, sợ rằng mục đích nàng cho người đem hoa tặng hắn chính là như vậy đi. Cho nên bây giờ Đường Kim cần thứ gì đó làm mờ đi ảnh hưởng của Tử Anh Túc, hắn cần đem lực chú ý để trên người của mỹ nữ khác.

Hàn Tuyết Nhu đang trên lớp, mà vẻ đẹp kiều mị của Tuyết Nhu có phần nào đó giống với yêu nữ kia, cho nên Đường Kim quyết định đi tìm Kiều An An, thất tiên nữ thanh thuần thoát tục, so với yêu nữ hoàn toàn đối lập. Ở cùng nàng không những không còn liên tưởng đến yêu nữ kia mà còn có thể giảm bớt ảnh hưởng của Tiêu Đại Nhi.

- Ủa, Đường Kim, ngươi sao lại tới đây? Giờ này ngươi phải ở cục cảnh sát mới phải chứ? - vừa đến nhà hộ sĩ Đường Kim đã nghe thấy một âm thanh kinh ngạc, là tiếng của Chu Tiểu Đào.

- Cục cảnh sát? Tại sao phải đến đó? - Đường Kim nghe xong ngẩn cmn người.

- Ồ, ngươi không biết hả? Ta cứ tưởng thất tiên nữ gọi điện cho ngươi tới, cô ấy vừa cùng người khác đến cục cảnh sát rồi.

- Là cục cảnh sát thành phố à? - Đường Kim vội vàng hỏi.

- Có lẽ vậy, người đàn bà đó hình như nói muốn đến thị cục... - Chu Tiểu Đào Chưa kịp nói xong đã thấy Đường Kim biến mất nên không nói tiếp nữa.

Nhìn bốn hành lang bệnh viện bốn bề trống vắng, Chu Tiểu Đào thầm nhủ, bạn trai của thất tiên nữ không phải là thần tiên chứ?

Cục cảnh sát, đại đội hình sự

Đồ Trường Văn đang nhàn nhã uống trà, thời gian gần đây Ninh Sơn khá là yên bình, không có vụ án nào lớn, đội hình sự khá là nhàn nhã.

- Đồ đội trưởng, không xong rồi! - đúng lúc này một cảnh sát vội vội vàng vào chạy vào cắt đứt mất thời gian nhàn nhã của Đồ Trường Văn.

- Sao rồi, lại có án lớn à? - Đồ Trường văn chau mày.

- Không phải án lớn, bệnh viện thành phố có một cái xe của bệnh nhân bị hộ sĩ đập nát, đang lôi nhau đến đây rồi. - viên cảnh sát hớt hải nói.

- Có mỗi việc này mà cũng lôi nhau lên cục hả, việc có gì to tát đâu. - Đồ Trường Văn lại thả lỏng người, nhấc chén
trà lên làm thêm chén nữa.

- Nhưng mà đội trưởng, hộ sĩ đó tên là Kiều An An....- vừa dứt lời thì bị trà nóng phun đầy mặt, phụt một cái, Đồ đội trưởng đem ngụm trà trong miệng phun ngay vào mặt viên cảnh sát.

- Người đang ở đâu, nhanh dẫn ta tới! - Đồ Trường Văn vội vã bỏ chén trà xuống, gấp gáp đứng dậy.

Viên cảnh sát kia vội vàng dùng tay lau qua mặt rồi lập tức dẫn đường, mặc dù bị trà phun vào mặt nhưng cũng không oán giận gì, bởi vì anh ta thấy đội trưởng phản ứng như thế là quá bình thường.

Tùy tiện hỏi một người trong cục cảnh sát, ngươi sợ nhất là ai? Mọi người nhất định sẽ có chung một đáp án, mà đáp án này không phải là cục trưởng kiêm chức Mã Lực, cũng không phải thị trưởng kiêm chức Kiều Nhậm Đạt, càng không phải bí thư thị ủy Uông Quốc Uy, mà là Đường Kim, ai cũng không dám trêu vào Đường Kim.

Do sự tồn tại của Đường Kim nên cục trưởng cục cảnh sát trở thành nghề nghiệp có tính mạo hiểm cao, nhìn qua là biết, Mã Lực vốn được bổ nhiệm làm cục trưởng chính thức nhưng ông ta một mực không dám nhận, chỉ muốn làm cục trưởng kiêm chức thôi, ông còn hi vọng cấp trên điều người khác lên làm cục trưởng vì ông thấy rằng chức cục trưởng này thiếu an toàn quá, hai vị cục trưởng tiền nhiệm, một thì bị điều đi, nghe thì như được thăng quan nhưng ông ta biết trong đó có ẩn tình, còn một vị thì quá thảm, thương tích đầy mình chết trong phòng làm việc, Mã Lực không muốn mình cũng có kết cục như vậy chút nào.

Lần trước Đường Thanh Thanh sảy ra chuyện, cục cảnh sát người người thấp thỏm lo lắng, nữ nhân nào có chút quan hệ với Đường Kim đều được mọi người ghi nhớ trong lòng, tự nhủ ngàn vạn lần đừng trêu trọc mấy người này. Bây giờ lại có người đem Kiều An An đến đây, Đồ cục trưởng sao có thể không lo lắng?

- Có chuyện gì? Là ke nào không có mắt đem Kiều An An về cục thế?

Đồ Trường Văn vừa vội vàng bước đi vừa hận sắt không thành thép hỏi.

- Đội trưởng, em vẫn không rõ lắm, vừa thấy cô ấy trong cục em liền đi tìm anh ngay.

Vị cảnh sát này cũng rất muốn chửi tên nào không có mắt, muốn chết thì chết một mình đi, đừng có liên lụy cả đội.

Đồ Trường Văn rất nhanh đã đến chỗ đại đội trị an, lại gặp ông đội trưởng đội trị an mặt đang như quả mướp đắng, trước mặt ông ta là một vị tuyệt sắc mỹ nữ mặc đồ hộ sĩ.

- Kiều hộ sĩ, cô về bệnh viện trước đi, đây không phải lỗi của cô, tôi an bài người đưa cô về...

Đội trưởng đội trị an chỉ muốn nhanh chóng đưa Kiều an an tiễn đi, đừng chỉ nhìn nàng đẹp như tiên nữ, làm không tốt thì nàng thành một vị ôn thần đó.

- Các người có ý gì? Vẫn chưa điều tra rõ đúng sai các người đã bao che cho cô ta sao?

Trị an đội trưởng còn chưa nói xong, một âm thanh phẫn nộ của đàn bà đã vang lên bên tai.

- Cô ta không những đập nát xe của ta mà còn dọa cho con ta sợ quá phát bệnh luôn, sao lại không phải lỗi của ả chứ?

Đồ đội trưởng nghe thấy tiếng của người đàn bà kia, quay đầu lại nhìn, nhất thời xung động muốn đi chết luôn, sao lại là cô ta chứ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện