Dương Hồng Mai không hét thì không sao, vừa hét lên như thế làm mọi người không còn nghi ngờ gì nữa, trong lòng không có quỷ thì việc chó gì phải xoắn?
- Đem cô ta đến đội hình sự.
Đồ Trường Văn ra lệnh một câu lập tức có hai viên cảnh sát đi lên cưỡng chế mụ ta đưa đến đội hình sự, tình hình bây giờ dù cho Kiều An An không báo án thì Đồ đội trưởng cũng phải điều tra cho rõ ràng.
- Thất tiên nữ, việc này có cảnh sát điều tra là được rồi, chúng ta đi thôi
Lúc này Đường Kim mới quay ra nói với Kiều An An
- Kiều tiểu thư, cô có thể về được rồi, đợi vụ án có tiến triển tôi sẽ lập tức báo cho cô. - Đồ Trường Văn tiếp lời.
- Vậy chúng tôi về trước đây.
Kiều An An cũng không muốn tiếp tục ở lại, giờ ở lại cũng chẳng giúp thêm được gì, nàng cũng tin tưởng cảnh sát sẽ điều tra đến nơi đến trốn.
Đồ đội trưởng vốn định để Kiều An An ở lại lấy lời khai, nhưng lúc này cũng không dám mở lời, ông nhìn ra được Đường Kim đang muốn đưa Kiều An An về, lúc này tốt nhất không nên làm phiền họ.
- Chồng à, sao anh lại tìm em lúc này?
Kiều An An vừa ôm tay Đường Kim vừa đi ra khỏi cục cảnh sát, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi. Còn chút nữa là nàng tan ca về nhà rồi cho nên nàng không hiểu tại sao Đường Kim lúc này lại chạy đến tìm nàng.
- Thất tiên nữ, ta nhớ nàng! - Đường Kim ôm em Kiều An An, ánh mắt bắt đầu nóng lên.
- Ta còn chưa tan ca đâu
Kiều An An mặt ửng hồng, nàng đã quen với ánh mắt này của Đường Kim, biết rõ hắn lúc này muốn gì.
- Coi như nàng vẫn đâng ở cục cảnh sát báo án đi. - Đường Kim đáp.
- Được rồi, ngươi đưa ta về bệnh viện trước, xem bé gái đó cấp cứu thế nào rồi, đợi ta thay xong quần áo rồi cùng về nhà có được không?
Kiều An An cũng hết cách với tên này, hắn ở phương diện ấy cũng quá nhiệt tình đi. Nàng vừa dứt lời thì đã thấy mình ở phòng hộ sĩ.
- Ô, thất tiên nữ về lúc nào thế? - Chu Tiểu Đào ngạc nhiên hỏi, sau đó lại bồi thêm một câu:
- Đúng rồi, bé gái kia không có vấn đề gì nữa rồi, cậu không cần phải lo lắng nữa đâu.
- Chu Tiểu Đào, tớ có chút việc phải về nhà, đợi chút cậu nói với sếp một tiếng giúp tớ.
Kiều An An vừa nói vừ đi tới phòng nghỉ của hộ sĩ, nàng phải thay bộ đồng phục này ra. Trong phòng lúc này không có ai, Kiều An An vừa tiến vào thì Đường Kim cũng đi theo vào.
- Đợi một chút, rất nhanh sẽ..ư...xong...ưm...thôi...ư....
Kiều An An vừa cở áo khoác ngoài vừa nói với Đường Kim nhưng chưa kịp nói hết câu thì cặp môi anh đào của nàng đã bị lấp kín.
...
Trong phòng hộ sĩ, Chu Tiểu Đào thỉnh thoảnh lại liếc qua phòng nghỉ, vẻ mặt đầy quái dị, nàng thấy hai người kia đi vào mãi chưa thấy ra, lòng hiếu kì nổi lên mới chạy đến xem, quả nhiên bên trong phát ra những âm thanh làm người ta đỏ mặt...
- Không ngờ thất tiên nữa cũng có lúc dễ dãi hào phóng như vậy.
Chu Tiểu Đào thầm nhủ, sau đó lại bắt đầu hâm mộ thất tiên nữ có tí hơi giai vào khí sắc càng ngày càng tốt, trước đây da dẻ đã trắng bóng rồi, giờ lại càng thêm mịn màng, chỉ sợ thất tiên nữ thật giáng trần cũng chưa chắc bằng.
Sắp đến giờ tan ca mà vẫn không thấy ai đi ra, Chu Tiểu Đào lại bắt đầu tự nhủ, hai người này chiến đấu cũng khỏe quá đi, lâu như vậy rồi còn chưa xong? Nhưng họ mà còn chưa chịu ra
lát nữa các hộ sĩ khác sẽ đi vào. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định chạy đến gõ cửa, sau đó lắng nghe thật kĩ nhưng không phát hiện bất cứ tiếng động gì, nhất thời cảm thấy kì quái, khẽ đẩy một cái cửa đã tự mở rồi, lại nhìn kĩ hơn thì trong phòng không có một ai.
- Hai người này, đúng thật là thần tiên?
Chu Tiểu Đào cạn cmn lời, hai người họ về lúc nào sao mình không biết nhỉ? Uổng cho ta cứ tưởng các người trong đó đánh dã chiến cơ. Nàng không biết rằng, hai người kia vẫn đang chiến đấu kịch liệt, chỉ là đổi sang chiến trường khác mà thôi, bây giờ họ đang ở ký túc riêng của Đường Kim, tiếp tục ác chiến.
Có đôi khi lời đồn thật không đáng tin, tìm người mới sẽ quên người cũ, biện pháp này không có tác dụng với Đường Kim, thậm chí còn cho tác dụng hoàn toàn ngược lại. Bất tri bất giác Kiều An An dưới thân hắn và hình ảnh của Tiêu Đại Nhi hợp làm một, động tác của hắn cũng bắt đầu cuồng dã mạnh bạo một cách vô thức.
Mãi đến nửa đêm, Đường Kim mới từ trong mê loạn thanh tỉnh, lúc này Kiều An An đã mệt đến mức ngón tay cũng không cử động được, nếu không phải gần đây thể chất cải biến lên rất nhiều thì có lẽ nàng đã hôn mê mất rồi.
- Thất tiên nữ, nàng không sao chứ?
Đường Kim sau khi thanh tỉnh nhìn thấy Kiều An An mặt trắng bệch, lập tức cảm thấy rất đau lòng, vội vã chuyền chân khí cho nàng.
- Ta không sao. - giọng Kiều An An có chút suy nhược, trong ánh mắt dường như rất quan tâm Đường Kim:
- Chồng à, hôm nay ngươi làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?
- Không có gì, hình như bị yêu nữ nào đó ám toán.
Đường Kim hôn nhẹ lên má Kiều An An, trong lòng cảm giác rất bức bối, hắn dường như cảm giác được mình khả năng lại trúng mị thuật của Tiêu Đại Nhi rồi, mặc dù có chút khó tưởng tượng, nhưng hắn hoài nghi Tiêu Đại Nhi dựa vào một bó hoa kia đã gián tiếp thi triển mị thuật với hắn, mà hắn lúc trước không nghĩ tới có người có thể thi triển mị thuật đến cảnh giới không tưởng như thế cho nên mới chưa kịp nhận ra điều gì đã bị trúng chiêu.
- Chồng không sao là tốt rồi, ta hơi buồn ngủ,đi ngủ trước đây!
Kiều An An nhẹ nhàng thở ra một hơi, đôi mắt xinh đẹp khẽ khép lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nàng thực sự mệt quá rồi!
Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại ấy, Đường Kim lúc này không thấy buồn ngủ tí nào, tha vốn nghĩ rằng mình là kẽ hở trong mị thuật của Tiêu Đại Nhi, không cần đề phòng cô ta, nhưng bây giờ xem ra tình hình không phải như thế, Tiêu Đại Nhi vẫn luôn muốn lấp đầy kẽ hở này, sau này phải đề cao cảnh giác mới được.
- Có lẽ ta lại phải làm một anh chàng thuần cmn khiết rồi
Đường Kim tự nhủ một mình, chuyện hôm nay làm hắn có chút cố kị, hắn muốn thời gian tới phải khắc chế một chút, bằng không sẽ dễ bị yêu nữ kia ám toán.