Cậu nhìn Du Nhiên vẫn đang nhìn cậu với ánh mắt đau lòng nhưng đầy mong chờ, Tần Hiên Lãng cũng đang nhìn cậu thập phần nghiêm túc chờ nghe kết quả.
Trên mặt cậu bắt đầu xuất hiện chút rối rắm nhỏ - "Tôi...!hai người đừng ép tôi nữa có được không? Tôi..."
Du Nhiên cảm thấy tức cái mình bèn gầm lên như thể đôi bên thân thiết từ đời nào mà móc tim móc phổi ra khuyên can - "Cậu còn muốn suy nghĩ cái gì nữa, việc ở lại với cậu khó đến vậy sao? Nếu công ty kia làm cậu chán ghét thì cậu có thể sang công ty tôi làm cũng được mà! A...!um…" - Du Nhiên vờ lấy tay ôm bụng đau đớn, tâm sự với cậu đôi câu khiến anh càng cảm thấy có hảo cảm và muốn kết giao, anh sẵn sàng xem cậu như em trai mà đối đãi, cho nên chiêu gì xài được anh cũng sẽ thử, kể cả bán thảm.
Thấy Du Nhiên đột nhiên ôm bụng đau đớn, Tần Hiên Lãng vội bước đến đỡ lấy người nọ, quan tâm đôi chút - "Anh không sao chứ! Đừng xúc động mà ảnh hưởng đến vết thương, chúng ta cứ cho Vân Xuyên thêm chút thời gian để suy nghĩ đi, tôi có thể chờ.
Anh cũng đừng làm khó cậu ấy!" - Anh thật không ngờ người này đến phút cuối còn muốn đào góc tượng nhà mình, trong lòng có chút hối hận nhưng tựa hồ hành động của người này cũng có chút hiệu quả.
Nhưng bất quá...!anh cần phải đổi chiến thuật.
Du Nhiên cũng thuận nước mà diễn - “Thôi được, tôi sẽ không nói nữa.
Vân Xuyên, cậu cứ từ từ mà nghĩ, đừng làm anh thất vọng.”
Bị hai người thay phiên nhau tấn công tâm lý dồn dập, Diệp Vân Xuyên rối càng thêm rối, mọi việc đang êm đẹp sao bỗng dưng biến thành thế này chứ? Cậu dứt khoát nhắm mắt, nằm xuống giường trùm kín chăn lên đầu tự tách biệt mình với hai ánh mắt nóng rực ngoài kia.
Ngay khi cậu hoàn toàn biến mất dưới tấm chăn, Du Nhiên và Tần Hiên Lãng nhanh chóng tách nhau ra tôi nhìn anh, anh nhìn tôi đầy cảnh giác.
Du Nhiên quyết tâm đào góc tường nhà anh người mẫu cho nên không khách khí nói - "Nếu công ty của anh khiến Vân Diệp chán ghét như thế thì không bằng cứ tay buông đi, đuổi thì cũng đã đuổi rồi chẳng phải sao? Đằng nào thì cậu ấy chắc cũng sẽ không quay về làm lại đâu, hà cớ gì phải làm khó cậu ấy."
Tần Hiên Lãng cười lạnh, ngữ điệu càng thêm lạnh lẽo - "Làm sao anh biết công ty của tôi khiến cậu ấy chán ghét mà không phải vì cậu ấy thích đi khắp nơi trãi nghiệm nhân sinh, công ty tôi là nơi có đãi ngộ cao nhất mà người người đều mơ ước.
Với lại chức vụ hiện tại của cậu ấy là thư ký riêng của tổng giám đốc, ai dám bạc đãi cậu ấy chứ? Tôi đã nói rồi, vị trưởng phòng kia vốn không có quyền hạn cho cậu ấy nghỉ việc."
Hai người nói chuyện cũng không hề hạ thấp âm lượng, Diệp Vân Xuyên nghe Tần Hiên Lãng nói xong cũng giật mình, cậu bất ngờ tung chăn bật người ngồi dậy thất thanh nói - "Anh vừa mới nói cái gì? A!" – Vì cậu hành động quá nhanh khiến bụng lại truyền đến một trận đau đớn dữ dội, Diệp Vân Xuyên đau đến mặt mày tái mét doạ hai người bên kia lo lắng tới xanh cả mặt.
Tần Hiên Lãng ba chân bốn cẳng chạy lại ôm lấy cậu, giọng nói gấp gáp và vô cùng lo lắng - "Vân Xuyên! Cậu sao rồi, cậu bình tĩnh một chút đừng cử động mạnh, để tôi gọi y tá đến cho cậu ngay, cố chịu đau một chút!" - Một tay anh ôm lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của Diệp Vân Xuyên, tay kia muốn ấn cái nút nhưng bị cậu liều chết giữ lại.
Du Nhiên cũng vội vàng bước xuống giường đi qua góp nhiệt - "Đồ ngốc, cậu kích động cái gì hả? Khôn hồn thì ngồi yên đó cho tôi!"
Diệp Vân Xuyên lúc này đã đau đến mức không nói nỗi một chữ, cả người vô lực tựa vào lòng ngực của Tần Hiên Lãng gian nan thở dốc, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu nhanh chóng trượt dài trên đôi gò má tái nhợt.
Một lúc sau cậu mới cố gắng nắm chặt tay anh lắc đầu, nói - "Tôi không...!sao!"
Gian nan hít từng ngụm khí, áp chế cảm giác đau đớn đến cực điểm, cậu lại nói - "Anh...!vừa nói thư ký, là ý gì?”
Nhìn gương mặt không mấy vui vẻ đang yếu ớt tựa vào trong lòng ngực của mình, Tần Hiên Lãng tỏ ra bất đắc dĩ đáp - "Cái này là quyết định của cấp trên, tổng giám đốc cũng đã thông qua.
Kể từ hôm nay cậu là thư ký của tổng giám đốc, là đích thân giám đốc nhân sự Triệu Bân đề cử cho cậu, khoan hãy từ chối, cứ từ từ mà suy nghĩ.
Cậu không nên phụ tâm ý của giám đốc Triệu, tôi tin chắc cậu cũng hiểu ông ấy là một cấp trên rất tốt."
Nan đề mà Tần Hiên Lãng đưa ra cho cậu bao gồm cả ân tình, rõ ràng là việc đưa ra lựa chọn càng khó khăn hơn gấp bội, nhưng Diệp Vân Xuyên vẫn quyết tâm cự tuyệt - "Xin lỗi nhưng tôi xin từ chối, lòng tốt của giám đốc Triệu tôi xin ghi tạc trong lòng, nhờ anh thay tôi gửi lời cảm ơn tới ông ấy.
Tôi đã có lựa chọn riêng cho mình và sẽ không trở lại công ty nữa, mong anh thông cảm!"
Lần này tới lượt Tần Hiên Lãng nghẹn một búng máu - "Cậu..."
Mắt thấy người kia thua thảm, Du Nhiên liền chen một chân vào - "Được rồi, Vân Xuyên đã không muốn thì anh cũng không cần ép cậu ấy làm gì.
Dù sao thì cũng chỉ là chức thư ký thôi mà, không có người này thì có người khác, việc gì phải làm khó cậu ấy."
"Vân Xuyên, nếu cậu đã không muốn quay lại công ty cũ thì chi bằng cậu theo anh lăn lộn đi, tuy không phải công ty lớn gì nhưng đãi ngộ cũng không tệ nha, anh nhất định sẽ chiếu cố cậu như em trai của mình vậy!" - Du nhiên nói đến hai mắt tràn đầy tình thương và mong chờ.
Tần Hiên Lãng bị sự vô sĩ của người này làm cho ngứa ngáy hết cả tay, được lắm anh bạn, dám phá đám tôi, tốt nhất cậu đừng để tôi thấy mặt cậu nộp đơn tại công ty, nếu không