Rời khỏi nhà ăn, Diệp Vân Xuyên thông thả cất bước đi về thang máy rồi trở về phòng làm việc.
Nhóm nhân viên phòng nhân sự đi cùng nghe được tiếng gió liền nhịn không được mà buôn dưa lê trong thang máy.
Nhân viên A tỏ ra thần bí nói - "Mọi người có nghe cấp trên nói gì chưa?"
Nhân viên B lắc đầu, sắc mặt cũng ngưng trọng - "Vẫn chưa? Có chuyện gì nói mau đi, đừng có úp mở nữa được không?"
Nhân viên +++ cũng hối - “Phải phải nói nhanh đi, đừng có lề mề như gà mẹ vậy chứ, làm tôi sốt ruột muốn chết rồi này."
Nhân viên A thở dài - "Rồi rồi tôi nói, tôi nghe cấp trên nói có thể tuần sau tổng giám đốc sẽ đến công ty của chúng ta thị sát đó.
Nói không chừng sẽ ở lại một thời gian nữa á."
Đây rõ ràng là hung tin sét đánh giữa trời quang mà, mọi người đồng loạt hít khí lạnh, run rẩy nói - "Là giả phải không, chẳng phải cấp trên vừa mới thay máu sao? Chẳng lẽ lại muốn thay thêm một lần máu nữa, việc này thật sự là vô cùng đáng sợ mà?"
Nhân viên C chảy mồ hôi lạnh than thở - "Tiêu rồi tiêu rồi, lần này không biết có đến lượt chúng ta hay không?"
Nhân viên A lắc đầu tỏ ra thâm sâu nói - "Cái này tôi cũng không biết, bất quá có lẽ chỉ đơn giản là đến thị sát, tiện thể chỉnh đốn lại công ty, chỉ là không ngờ công ty nhỏ như của chúng ta lại phiền đích thân tổng giám đốc đến thị sát.
Nghĩ thôi đã thấy rùng mình." - Họ không những sợ vì uy danh của tổng giám đốc mà còn cả hung danh của anh nữa.
Mọi người đều cùng tiếng lòng - "Tôi cũng cảm thấy hoang mang, thật là đáng sợ mà."
Mặc dù có không ít người phấn khích nhưng phần lớn chính là tâm trạng hoang mang.
Tổng giám đốc của họ trước khi tiếp nhận công ty đã nổi danh với hình ảnh một siêu cấp ma vương lạnh lùng, vô huyết.
Có rất nhiều người muốn leo lên giường của anh nhưng đều bị ném ra cửa không thương tiếc, trong công việc cũng rất quyết liệt và dứt khoát, nói sa thải là lập tức sa thải, đừng nói tới hai từ quan hệ.
Ngày trước không phải anh không ăn chơi hay bao dưỡng tình nhân, cái khó hiểu chính là sau đó anh liền như ác ma bước ra từ địa ngục vô huyết vô lệ, người dù đẹp cách mấy cũng chưa từng có ai lấy được dù chỉ một ánh mắt từ anh.
Hơn nữa cách làm việc cũng càng thêm mạnh bạo, xuống tay rất dứt khoát cho dù người kia có xinh đẹp hay quan hệ họ hàng.
Hành trình hóng chuyện trong thang máy rất nhanh liền kết thúc, trong lúc trái tim của mọi người đang treo tận cổ họng thì Diệp Vân Xuyên lại là một hồi phong ba hoàn toàn khác biệt.
Mặc kệ kẻ đến là ai, cậu không muốn biết cũng không cần phải biết, cậu chỉ đang nghĩ có nên xin nghỉ vào ngày mai hay không? Những lúc thế này thì khả năng bị đuổi việc càng cao, đó chính là điều cậu mong chờ.
Rời khỏi Khương Thịnh cậu sẽ đi đến thành phố F, lại một lần nữa đầu quân cho Vân Đằng, sống tiếp những ngày tháng khoái hoạt của riêng mình.
Trong phòng làm việc lúc này bầu không khí trở nên phi thường căng thẳng, việc của ai nấy làm, làm thật tốt.
Chẳng ai còn tâm tư đi bắt nạt một người mới cái gì cũng không biết, nhờ vậy một buổi chiều làm việc của cậu trôi qua phi thường nhẹ nhàng.
Khi đồng hồ điểm sang năm giờ chiều là lúc tan tầm, mọi người đều hối hả ra về với rất nhiều kế hoạch riêng, chỉ có cậu là lạc lõng giữa một thành phố phồn hoa tấp nập.
Cậu ngồi trên một bồn hoa công cộng gần công ty rồi lặng lẽ nhìn dòng người hối hả, nhìn thế giới vẫn hoạt động theo quy luật riêng của mình cho dù có mất đi vài cá thể.
Cậu vẫn như trước kia “đi không ai nhớ, về chẳng ai chờ” vẫn một mình với bốn bức tường tịch liêu, với năm dài tháng rộng.
Ngẩn ngơ hồi lâu, cái bụng bị bỏ đói liền lên tiếng kháng nghị phá vỡ sự trầm mặc lạnh băng trong lòng cậu, Diệp Vân Xuyên lúc này mới chịu lê bước lên xe bus trở về nhà, trở về cái khu ổ chuột của mình.
Dạ dày phát đau vì đói nên cậu đành ăn vội một ít cháo bán lề đường rồi mới trở về.
“Tách!” - Bóng đèn được bật lên, căn phòng u tối lúc này đây mới thật sự là có hơi người.
Diệp Vân Xuyên như du hồn tiến vào phòng rồi đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân, sau cùng là nằm vật ra giường nhìn lên trần nhà không một chút cảm xúc vui buồn.
“Tách!” - Chiếc đèn ngủ vụt tắt, cả thế giới lại chìm vào bóng tối, một thân ảnh cô đơn vẫn nhìn vào khoảng không vô định như đang đắm chìm trong một hồi ức xa xôi.
Vào một ngày nắng đẹp, một cậu thanh niên với dáng người dong dỏng cao.
Khuôn mặt thanh tú với đôi mắt phượng sáng ngời đang bận rộn với công việc của mình, cậu đang bàn bạc công việc với khách hàng trong một quán cafe.
Nụ cười của thiếu niên đó như nắng mai khiến người đối diện không thể không nảy sinh hảo cảm.
Giọng nói trong veo sinh động, uyển chuyển mà khéo léo khiến người nghe khó lòng từ chối.
Khi đó cậu mới hai mươi ba tuổi, cậu vào làm việc cho công ty Vân Đằng không lâu.
Nhưng nhờ tài ăn nói khéo léo của mình, rất nhanh cậu đã chứng minh được thực lực hơn người của mình.
Trong lúc vô định, cậu tình cờ va phải một người thanh niên xa lạ cho nên đã vội vàng xin lỗi - "Xin lỗi anh, anh có sao không, tôi thành thật xin lỗi!"
Người bị cậu va phải cũng không muốn tính toán, sau khi nhìn rõ gương mặt của cậu, anh ta cũng nở nụ cười - "Không có việc gì, cậu không cần phải xin lỗi.
Tôi tên là Đường Phong, còn cậu?" - Anh ta lịch sự đưa bàn tay ra với cậu thể hiện thành ý muốn kết giao.
Du Văn Hiên thấy người kia không trách mình liền vui vẻ bắt lấy bàn tay kia - "Tôi tên là Du Văn Hiên, rất vui khi được biết anh!"
Đó là lần tiên cậu