Hai người chậm rì rì bước ra xe, Diệp Vân Xuyên lúc này đã đói tới mức muốn xụi lơ, giờ mà không cho cậu ăn nữa là cậu nằm vạ trên xe luôn.
Cậu vừa yên vị trên xe lập tức thều thào nói - "Sếp, tôi đói, anh mua dùm tôi ít cháo được không?" - Gương mặt của cậu hơi tái nhợt nhưng lại rất tỉnh và đẹp trai mà nhờ vả sếp, như thể đó là chuyện bình thường.
Tại vì chuyện này Đường Phong trước giờ chưa từng làm cho bất kỳ ai, hôm nay cậu phải hành cho bỏ ghét.
Nghe khẩu khí rất tự nhiên của cậu, Đường Phong muốn trợn mắt lên, thế nhưng mà anh lại không có lên tiếng phản đối, chỉ liếc cậu một cái rồi cho xe lăn bánh.
Khi xe dừng lại thì cậu đã ngủ say, Đường Phong đặt cháo sang một bên, đưa tay lấy ra cuốn sổ khám bệnh để xem bệnh án.
Nhìn dòng chữ "chấn thương phần mềm”, kèm dòng chữ “viêm cơ " là anh muốn chửi thề.
Nhìn lại bả vai sưng to thấy rõ của Diệp Vân Xuyên, Đường Phong rơi vào trầm tư.
Cuối cùng anh cũng đoán biết được cậu bị thương từ lúc nào?
"Thật là, nhờ có một việc nhỏ xíu cũng có thể để bản thân bị thương, cậu đúng là đồ vô dụng!" - Mắng cũng mắng rồi, giờ thì đem thứ của nợ này ném về nhà là coi như anh trả hết nợ.
Đường Phong vỗ nhẹ lên mặt cậu - "Dậy, mau thức dậy, nói địa chỉ nhà để tôi đưa cậu về."
Cậu vẫn không nhúc nhích.
Đường Phong đánh mạnh hơn một chút, sau đó bàn tay của anh bị nóng mà rút ra.
Anh lại đưa tay lên trán cậu sờ thử, nét mặt có chút biến hóa, anh gọi lớn - "Diệp Vân Xuyên, mau tỉnh dậy, cậu thế nào rồi?"
Bị quấy rối giấc ngủ, cậu gian nan mở mắt, sau đó trì độn giây lát mới nhớ ra mình đang đi nhờ xe của Đường Phong.
Cậu nhìn anh ngơ ngác nói - "Tới nhà rồi sao?" - Cậu nhúc nhích người muốn ngồi dậy, cả người hơi vô lực, đầu óc cũng choáng váng, đau nhức.
Đường Phong đè bả vai cậu, hơi không vui nói - "Cậu ngồi yên đó cho tôi, nhà đã tới đâu mà xuống.
Mau, nói địa chỉ rồi tôi đưa cậu về."
Diệp Vân Xuyên à một tiếng, rồi đọc ra một cái địa chỉ đại khái gần khu ổ chuột mà cậu đang ở.
Đường Phong nghe xong, chân mày đã muốn dính vào nhau, định mở miệng nói thì cậu lại ngủ mất rồi.
Lại đi thêm ba mươi phút nữa, cuối cùng cũng tìm đến nơi.
Nhìn tòa nhà tương đối coi được nằm chắn phía trước khu ổ chuột tối tăm, anh dừng xe thật lâu, trong đầu không ngừng tranh đấu giữa việc nên mặc cho cậu tự mình đi hay anh sẽ đưa đến tận phòng.
Rồi sau đó thì sao? Mặc xác cậu tự sinh tự diệt sao?
Đường Phong gục đầu lên vô lăng, trong đầu là hình ảnh Văn Hiên đáng thương của anh ngày ngày đều sống như thế, không người thân, chẳng ai chăm sóc, khi bị bệnh thì cũng chỉ có một mình cậu tự vượt qua.
Haha thế mà giờ đây anh lại đi thương xót cho một kẻ xa lạ.
Đường Phong ơi là Đường Phong, rốt cuộc mày đang phát điên cái gì? Lương tâm trỗi dậy ư? Mày có sao?
Trong lúc Đường Phong đang chìm đắm trong thế giới riêng, Diệp Vân Xuyên đã sốt đến mức mặt mày đều đỏ rần, hơi thở nặng nề nhưng toàn thân lại phát lạnh.
Từng tiếng rên rỉ nỉ non thật khẽ rót vào tai Đường Phong, kéo anh về thực tại.
Đường Phong vội chồm người sang sờ lên mặt, lên trán cậu.
Nóng, thật sự là rất nóng, càng lúc càng nóng.
Nếu lúc này anh để cậu tự sinh tự diệt thì xác định là cậu xong đời luôn, anh dứt khoát quay đầu xe trở về nhà.
Có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời anh biết quan tâm tới người khác, cũng là lần đầu tiên hạ mình đi săn sóc một người xa lạ.
Khi đậu xe vào hầm, Đường Phong hết sức cẩn thận cõng Diệp Vân Xuyên lên lưng, đi chậm hết mức có thể để cánh tay đau của cậu không bị động mạnh.
Thế nhưng Diệp Vân Xuyên vẫn bị cơn đau nhức hành hạ, không ngừng rên rỉ bên tai anh.
Về đến căn hộ của mình, anh nhẹ nhàng đặt người lên sopha, sau đó Đường Phong vội mang cháo vào bếp đổ ra tô nhỏ rồi mang ra.
Anh thấp giọng gọi cậu - "Này, Diệp Vân Xuyên mau dậy đi, thức dậy ăn cháo rồi uống thuốc."
Bị vỗ tới đau má, cuối cùng cậu cũng thức giấc.
Đầu óc hơi không được tỉnh táo, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc , trong nhất thời cậu ngớ người, không xác định được đây là mơ hay thật.
Đường Phong ngồi bên cạnh thúc giục - "Cậu còn ngơ ra đó làm cái gì? Mau ăn cháo rồi uống thuốc." - Anh cầm tô cháo đưa đến trước mặt cậu.
Diệp Vân Xuyên vẫn trì độn nhìn anh - "Phong, sao anh lại ở đây? Không phải em nói anh không cần đến sao? Để khi nào em hết