Ở trên tầng cao nhất của toà nhà, Diệp Vân Xuyên lặng lẽ nhìn thành phố thu nhỏ trong tầm mắt.
Cậu đưa tay lấy ra chiếc ví mỏng trong túi quần, bên trong là bức ảnh mà cậu chụp cùng viện trưởng Từ.
Rất may là bà đã đem nó đi ép nhựa, nếu không thì bây giờ, ngay cả đến một kỷ vật về bà cũng không còn, muốn đến thăm mộ thì bà đã được đưa về quê, nhưng cậu lại không có thông tin.
Cậu rất nhớ bà, nhớ người cuối cùng trên cõi đời đã dành cho cậu thật nhiều tình thương như một người thân trong gia đình.
Cậu biết, bà luôn mong cậu sống vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng cậu hạnh phúc thế nào được khi cậu vẫn ở cạnh Đường Phong?
Xếp lại quá khứ, cất chiếc ví vào túi.
Cậu lại thả hồn nhìn xa xăm, nhìn thế giới thu nhỏ phía xa.
Trời đất bao la, đâu đâu cũng có thể là nhà.
Nhưng tại sao chỉ có cậu là không có nơi để về?
Mệt mỏi quá!
Cậu nhắm mắt thở dài, ngửa mặt lên đón làn gió mát.
Bầu trời là một màu xám xịt, nắng đã tắt và gió lạnh thổi từng cơn.
Đường Phong thả nhẹ bước chân, đứng bên cạnh không lên tiếng.
Đợi khi cậu mở mắt ra anh mới nói - "Cậu không sao chứ?"
Diệp Vân Xuyên mở mắt, vẫn là gương mặt lạnh tanh - "Tôi vẫn sống nhăn răng đấy thôi, chẳng phải sếp nên hỏi tội tôi hay chất vấn gì đó sao?"
Đường Phong nhìn cảnh vật phía xa xa nói, giọng nói cũng lạnh ngắt - "Việc vừa xảy ra, tôi sẽ trả lại công bằng có cậu.
Giờ thì đi xuống và làm việc ngay cho tôi, bây giờ là lúc để cậu đi hóng gió sao?" - Thật ra lúc biết chuyện vừa xảy ra anh chỉ quan tâm cậu có bị thương hay không? Còn việc hỏi tội thì hình như không cần thiết vì anh tin cậu vô tội.
Diệp Vân Xuyên liếc nhìn anh một cái rồi dứt khoát quay lưng rời đi, không hổ là anh, cả đến việc an ủi người khác mà cũng thấy ghét.
Đường Phong cũng liếc xéo cậu một cái - "...." - Anh cảm thấy bản thân mềm mỏng với tên thư ký này một cách quá đáng, hừ thấy anh dễ dãi là được nước làm tới đây mà.
Kể từ ngày hôm đó, cánh cửa sân thượng cũng được khoá lại vĩnh viễn.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa mang theo hơi lạnh, mưa tí tách rơi trên niềm thương và nỗi nhớ.
Sau cơn mưa là cảm giác mát lạnh phi thường dễ chịu, Diệp Vân Xuyên cũng đã quên mất ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Và một tuần làm việc mới lại bắt đầu, nhưng sẽ không ai còn nhìn thấy Lâm Giai Kỳ vì cô ta đã bị điều đi, thay thế cô là một giám đốc mới vừa trẻ, vừa tài giỏi không kém.
Tên của anh ta là Chu Hắc Minh.
Có lẽ bình thường Diệp Vân Xuyên rất được lòng người, cho nên vị giám đốc mới cũng tỏ ra rất thích thú đối với cậu.
Những lúc tình cờ hai người sẽ cùng nhau dùng cơm, bàn luận vài việc rất chi là nghiêm túc, hơn nữa bên cạnh cậu bao giờ cũng ngồi kèm hai người đẹp cho nên câu chuyện không bao giờ đi lệch quỹ đạo.
Một ngày lại một ngày trôi qua, Đường Phong đều đặn nhìn tay giám đốc kinh doanh mới cứ ngày ngày lắc lư bên cạnh Diệp Vân Xuyên.
Nhưng cho dù anh có muốn nói gì thì cũng đều sai ngay từ vạch xuất phát, vì anh vốn không có tư cách cấm đoán cậu quen biết hay thân thiết với bất kỳ ai.
Cả công ty lần nữa bị mùa đông giá rét bao trùm và chỉ có một người không cảm nhận được điều đó.
Một tuần làm việc dưới mùa đông khắc nghiệt, cuối cùng bọn họ cũng có một ngày nắng ấm.
Vì để khen thưởng và động viên tinh thần cho toàn thể nhân viên, công ty đã tổ chức một chuyến dã ngoại ngoài trời.
Bao trọn khu du lịch nghĩ dưỡng cho tất cả nhân viên trong công ty cùng chơi cho thỏa thích, vì là khu nông trang cho nên hoạt động hái rau, câu cá, bắt vịt gì cũng đều có đủ cả, ai muốn chơi gì thì cứ chơi.
Ngoài ra cũng có những hoạt động vui chơi ngoài trời để gắn kết thêm tình đoàn kết giữa các phòng ban và tập thể cán bộ, nhân viên trong công ty.
Vốn dĩ mọi người nghĩ sếp tổng sẽ đi đến đó bằng xe riêng, thế nhưng ai mà ngờ sếp tổng chẳng những đi cùng mà còn ngồi hàng ghế đầu khiến những nhân viên cấp cao tắt đài, nín khe.
Còn Diệp Vân Xuyên tuy là trẻ mồ côi, nhưng cậu cũng là người lớn lên trong thành phố lớn cho nên đối với hoạt động câu cá thì cậu vô cùng thích thú, cậu quyết tâm là lần này nhất định phải câu được thật nhiều cá, cậu rất thích trò này.
Thế là cậu mang cái bản mặt vui mừng hớn hở xuất hiện tại điểm đón, còn chưa có kịp chào hỏi nhau thì lập tức bị mấy sếp lớn tóm cổ rồi ném lên chiếc ghế còn trống bên cạnh sếp tổng, khí lạnh quanh người của Đường Phong lập tức bị bịt kín.
Diệp Vân Xuyên - "..." - Tâm tình tốt đẹp lập tức hỏng bét.
Đoạn đường đến khu nghỉ dưỡng cũng không xa lắm, đi khoảng ba giờ là đến.
Nhưng vì Diệp Vân Xuyên quá vui cho nên gần như cả đêm qua cậu không ngủ được, kết quả là cả một đoạn đường cậu đã ngủ vật vờ, ngã tới ngã lui.
Sau đó...!nằm trên vai sếp tổng ngủ ngon lành.
Ghế đối diện - "..." - Hy vọng lúc thức dậy thì cậu vẫn sống sót.
Đường Phong - "..." - Anh cũng rất muốn hất tên đáng ghét này ra lắm, nhưng vừa đẩy đi thì cậu lại ngã trở về, ngủ gục mà cũng thật biết lựa chỗ.
Còn Diệp Vân Xuyên thì ngủ một giấc ngon không tưởng luôn, lúc xe dừng thì cậu cũng vừa tỉnh giấc, sau đó quay đầu - "...." - Nhìn cái bản mặt đen như đít nồi của Đường Phong