Vô Tận Đan Điền

Hương tiêu ngọc vẫn (hạ) (1)


trước sau

Trong hư không, một tế đàn như ẩn như hiện, phía trên có một chữ Hồn, lập loè hào quang, sáng chói chói mắt.

- Ta Di Hoa, nguyện ý dùng linh hồn thành tín nhất hiến tế, cam nguyện làm người hầu trung thực của ngươi, chỉ vì giết Nhiếp Vân này!

Than nhẹ thật dài, giống như chú ngữ vang lên, mang theo tinh thần trùng kích làm cho người mộng ảo, ánh mắt Di Hoa dữ tợn rơi trên không trung, bộc phát ánh sáng chói mắt.

- Thiêu đốt linh hồn? Nguy rồi!

Chứng kiến tia sáng này, Nhiếp Vân biết rõ đối phương khẳng định là đang thi triển bí pháp cấm kị nào đó, đồng tử co rụt lại.

Bí pháp cấm kị, là một loại thủ đoạn đáng sợ nhất, một khi thi triển, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà trước khi chết bộc phát ra lực lượng, cũng là cực kỳ lớn, kiếp trước ở Vạn Giới Sơn bị bọn người Hồng Y bán đứng, là thi triển loại thủ đoạn này, mới đánh chết toàn bộ, không lưu một cái.

Tuy hiện tại nhìn không hiểu đối phương thi triển chiêu này là cái gì, nhưng từ uy thế Nhiếp Vân có thể nhìn ra, tuyệt đối không giống bình thường.

Một khi để cho hắn triệt để thành hình, mặc dù mình không chết, cũng sẽ lột một lớp da!

- Võ Đạo Phá Hư quyền!

Biết rõ hậu quả, Nhiếp Vân không dám do dự, không kịp lấy ra Phong Ma Thanh Long Kích, một quyền đánh qua tế đàn.

Mặc kệ hắn thi triển cấm kị chi thuật gì, nhìn bộ dạng hiện tại, cái tế đàn này nhất định là mấu chốt, chỉ cần có thể phá hủy, đối phương sẽ không thể làm gì mình.

Ầm ầm!

Dưới tình thế cấp bách thi triển ra Võ Đạo Phá Hư quyền, uy lực vô cùng, không gian xé rách, thời gian hỗn loạn, nhưng tế đàn mắt thường có thể thấy được, lại phảng phất như ở vào một không gian song song khác, tay đấm hung mãnh, trực tiếp từ đó xuyên qua, căn bản không có đụng phải mảy may.

Hô!

Ngược lại, Võ Đạo Phá Hư quyền đánh qua, tựa như kích hoạt lên đồ vật nào đó, một trung niên phu nhân từ trên tế đàn đứng lên.

Trung niên phụ nhân này dung mạo tuyệt mỹ, ôn hoà thanh tú, niên kỷ hơn ba mươi, vừa xuất hiện đọc ra một loạt chú ngữ khó nghe.

Ầm ầm!

Chú ngữ chấm dứt, bầu trời vặn vẹo, một mặt người cự đại đột ngột xuất hiện.

Người này hai mắt lạnh lùng, không có chút biểu lộ nào, trong con mắt mang theo trùng kích linh hồn làm cho người mê muội.

Lăng Tiêu đỉnh chỉ cần là đệ tử tinh thần không có đạt tới Linh cấp đỉnh phong, chứng kiến đồng tử này, kêu thảm một tiếng, đồng thời ngất đi, không một may mắn thoát khỏi.

- Nhan Chi?

Bóng người vừa xuất hiện, trong đám người vang lên một thanh âm kinh ngạc.

Lúc này Nhiếp Vân cũng không nghe được tiếng la kia, nhìn về phía không trung, cảm thấy linh hồn sinh ra rung động.

- Ta Di Hoa, nguyện ý dùng linh hồn thành tín nhất hiến tế, cam nguyện làm người hầu trung thực của ngươi, chỉ vì... Nhiếp Vân này tử vong!

Chứng kiến mặt người xuất hiện, sắc mặt Di Hoa dữ tợn, lần nữa gầm nhẹ.

Thanh âm giống như chú ngữ vang lên, linh hồn của hắn giống như bị hấp dẫn cực lớn, từ trong thân thể thoát ly ra, lóe ra hào quang sáng chói, rất nhanh bay về phía tế đàn.

- Người hầu của ta, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi!

Rầm rầm!

Thấy linh hồn của hắn bay tới, mặt người kia hừ lạnh, không biết nói ngôn ngữ chủng tộc nào, làm cho linh hồn người muốn xé rách.

Ngay lúc đó, hai mắt đột nhiên trừng lên, một đạo hào quang ẩn chứa lực lượng để cho linh hồn mất đi, mạnh mẽ kích xạ đến Nhiếp Vân.

Người này xuất thủ!

- Không...

Chứng kiến tia sáng này bay thẳng tới Nhiếp Vân, Di Tĩnh ở cách đó không xa đồng tử co rụt lại, la hét một tiếng, lao về phía trước, chắn ở trước hắn.

- Nhan Chi, đây không phải địa phương ngươi tới, trở về đi!

Cùng lúc đó, trong đám người một ý niệm mạnh mẽ vang lên, kích bắn về phía mặt người
trên không trung.

Hô!

Tựa hồ cảm nhận được cổ ý niệm này ẩn chứa phẫn nộ, mặt người cực lớn kia như nhận lấy va chạm lợi hại nào đó.

Hô! hóa thành tro bụi, triệt để biến mất.

Mặt người đột ngột biến mất, cưỡng ép gián đoạn tế tự, tế đàn ầm ầm sụp đổ, trung niên phu nhân trở nên càng thêm mỏng manh, hấp hối, cùng hồn phách của Di Hoa bay về phía tế đàn đụng vào nhau, đột nhiên, hai linh hồn thiêu đốt, không biết xảy ra biến cố gì, đồng thời bị thân thể của Di Hoa hấp dẫn, thẳng tắp trụy lạc.

- Tiểu Tĩnh...

Hô! Linh hồn trở lại thân thể, hai mắt Di Hoa mở ra, tựa hồ không bị trung niên phu nhân ảnh hưởng, chứng kiến muội muội Di Tĩnh ngăn ở trước mặt Nhiếp Vân, chặn hào quang do mặt người đánh ra, sắc mặt thay đổi, thảm hô ra tiếng.

Oanh!

Sắc mặt của hắn lại biến, cũng vô dụng rồi, hào quang do mặt người phóng tới, uy lực thật sự quá lớn, cho dù bởi vì mặt người đột nhiên biến mất giảm bớt không ít, chỉ còn lại không đến 1% lực lượng, như trước mang theo uy thế để cho người không thể ngăn cản, thẳng tắp vọt tới, cùng Di Tĩnh đụng vào nhau.

Ông!

Khôi giáp bó sát người của Di Tĩnh mạnh mẽ lập loè ra.

Răng rắc, răng rắc!

Ở dưới hào quang trùng kích, khôi giáp có thể thừa nhận một kích toàn lực của cường giả Huyệt Khiếu cảnh sơ kỳ lập tức biến thành tro bụi, một cổ ý niệm làm cho không người nào có thể ngăn cản, mạnh mẽ xông vào trong cơ thể nữ hài.

Bị linh hồn của nữ hài ngăn cản, hào quang chậm rãi tiêu tán.

Xem ra tia sáng này chỉ công kích linh hồn, dưới tình huống không có người khống chế đánh trúng Di Tĩnh, cho rằng đánh tới mục tiêu, liền tiêu tán.

Hô!

Bị hào quang đánh trúng, ánh mắt của nữ hài lập tức ảm đạm.

- Di Tĩnh, ngươi... Ngươi...

Nhìn một màn ở trước mắt, Nhiếp Vân nằm mơ cũng không nghĩ tới Di Tĩnh lần nữa xông lại bảo vệ mình, vội vàng vọt tới ôm lấy, nước mắt chảy xuống.

- Nhiếp Vân... Ngươi lại khóc vì ta... Ta thật cao hứng... tuy cùng ngươi chung một chỗ thời gian không dài... Lại rất khoái nhạc...

Chứng kiến thiếu niên vọt tới trước mặt, ôm mình, ánh mắt ảm đạm của Di Tĩnh lộ ra một tia sáng bóng, như hồi quang phản chiếu.

- Đừng nói nữa, ta sẽ cứu ngươi...

Tim như bị đao cắt, Mộc Sinh chi khí của Nhiếp Vân không ngừng chuyển vận vào trong cơ thể nữ hài, muốn đền bù linh hồn bị thương của nàng, nhưng chẳng biết tại sao, lực lượng của đạo quang mang kia không ngừng ăn mòn đối phương, Mộc Sinh chi khí căn bản không dùng được.

- Không có tác dụng đâu, kỳ thật gặp được câu Duyên Tại Kiếp Sau kia... Ta nên đoán ra... Chúng ta kiếp này không có kết cục... Chỉ có thể hi vọng kiếp sau... Nhưng tiếc... Ta chỉ đoán được mở đầu... Không có đoán được phần cuối...

Tựa hồ cảm thấy lực lượng hào quang ăn mòn trong linh hồn, Di Tĩnh biết rõ mình hết thuốc chữa, nhẹ nhàng nỉ non một câu, trong mắt sinh ra một tia cầu khẩn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện