Vô Tận Đan Điền

Tụ Hồn linh châu (1)


trước sau

Lạc Khúc luyện chế Chiết Dực Chi Tiễn có thể bắn chết cường giả Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong, Nhiếp Vân luyện chế uy lực càng hơn, lão giả anh linh này bất quá nửa bước Phá Không Cảnh, ở đâu chống đở được!

Đã có mũi tên lợi hại như thế, chiến đấu không có bất luận lo lắng gì, ba người một đường về phía trước, rất nhanh đã vượt qua bảy cầu nổi, bảy đình.

Anh linh trông coi đình, đồng dạng như trong tưởng tượng, dựa theo phương hướng tiến lên thực lực tăng lên, bất quá đến cuối cùng cũng chỉ Phá Không Cảnh trung kỳ, cách Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong còn kém rất xa, một mũi tên của Lạc Khuynh Thành liền tươi sống bắn chết hắn, không có ngừng chút nào.

Thông qua bảy cầu nổi, Nhiếp Vân cũng đoán được dụng ý.

Tế tự chi địa là vì bồi dưỡng thực lực của chưởng giáo, bảy anh linh trông coi, chỉ vì kiểm nghiệm, chỉ cần có thể thông qua, nói rõ đã có tư cách cùng lực lượng đạt được truyền thừa, có thể tiến hành nghi thức nào đó rồi.

Chính bởi vì như thế, cho nên thực lực người khán thủ, tối đa chỉ có Phá Không Cảnh trung kỳ, cũng đúng, nếu trực tiếp cho cường giả Huyệt Khiếu cảnh qua, khẳng định là gây khó dễ, cũng không có tất yếu kiểm nghiệm rồi.

Dù sao, Di Thần Tông khác bảy đại tông môn còn lại, chưởng giáo chỉ là Nạp Hư cảnh, cho dù Nạp Hư Cảnh đỉnh phong tích lũy rất sâu, tối đa cũng chỉ như Cảnh Hồng, có được sức chiến đấu Phá Không Cảnh trung kỳ, giống như Nhiếp Vân, Nạp Hư Cảnh đỉnh phong có thể chiến đấu với Bí Cảnh đệ cửu trọng, nhìn chung lịch sử Nhân tộc là cơ hồ không có!

Ầm ầm!

Thông qua bảy cầu nổi, trước mắt ba người lắc lư, như bị chuyển di, đi vào trong một quang màng.

Cái quang màng này như trước ở trong biển máu, bất quá hoàn toàn bất đồng trước kia, có chứa khí tức linh hồn rất mạnh, ba người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tế đàn cự đại lơ lửng ở trên không trung, tựa như lâu các.

- Ân? Bọn hắn ở trên tế đàn làm gì?

Chứng kiến tế đàn, Nhiếp Vân lần nữa thấy Hắc Bạch Song Sát, lúc này bọn hắn đang lơ lửng ở trên tế đàn, một người đứng ở một bên hai tay múa, không ngừng bố trí xuống các loại thủ ấn.

Cũng không biết là bởi vì đánh thủ ấn quá mức chuyên tâm, hay là nguyên nhân gì khác, hai đại cường giả Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong lại không phát hiện ba người đến.

- Nơi này áp bách linh hồn thật mạnh!

Linh hồn Nhiếp Vân khẽ động, đã biết rõ bọn hắn cũng không phải quá mức chuyên tâm, mà là nơi này có lực áp bách linh hồn rất mạnh, linh hồn của mình 999 thê độ, vậy mà cũng chỉ có thể lan tràn mấy ngàn thước, không cách nào bao phủ trọn cả quang màng.

Hắn cũng không thể bao phủ, chớ nói chi là hai người kia, bằng tinh thần lực của bọn hắn, chỉ sợ ngay cả 10m cũng lan tràn không ra, muốn biết rõ tình cảnh phía trước, chỉ có thể dựa vào con mắt xem.

- Ân?

Minh bạch điểm ấy, Nhiếp Vân vận chuyển Thiên Nhãn nhìn lại, đột nhiên chứng kiến một viên cầu màu vàng lơ lửng ở trên tế đàn, những linh hồn uy áp mãnh liệt kia, đúng là do nó phát ra.

Viên cầu màu vàng này, không phải thủy tinh, cũng không phải kim loại, bên trong giống như có vô số linh hồn lạc ấn quay cuồng, tràn đầy oán khí, chỉ là mắt thường nhìn, đã cảm thấy linh hồn bị áp bách, linh hồn không có đạt tới Linh cấp Đại viên mãn căn bản không chịu nổi.

Thiên Nhãn nhìn lên, viên cầu màu vàng chậm rãi xoay tròn, trên quang màng có một cổ khí tức kỳ quái đang cung cấp năng lượng đặc thù nào đó, giống như quán thâu vô số linh hồn vào trong.

Viên cầu này lại có thể chậm rãi hội tụ linh hồn, quỷ dị nói không nên lời.

- Trong Tụ
Hồn linh châu này hội tụ linh hồn quả nhiên như Thánh Hoàng suy đoán, kém quá xa, phải thêm chút nguyên liệu, động tác nhanh lên!

Hắc Sát cũng không biết có người đến, nhìn về viên cầu màu vàng trước mắt, sắc mặt dữ tợn, thét dài một tiếng, bàn tay nhiều ra một ngọc bài, bóp nát, không trung lập tức bay ra gió lạnh đậm đặc, vô số hồn phách giãy dụa gào thét, vang lên thanh âm gào khóc thảm thiết, vậy mà đều là oan hồn bị tàn sát.

Những oan hồn này khi còn sống ít nhất đều là Linh cấp hậu kỳ, hình thành linh hồn thể, trôi nổi ở trên không trung, không ngừng kêu gào, để cho người không rét mà run.

Oan hồn, bình thường là bị tra tấn đến chết hình thành, một thân oán khí không cách nào phát tiết, người bình thường không dám nhiễm, một khi dính vào chẳng khác nào liên lụy đến vô số Nhân Quả, về sau thời điểm độ kiếp Tâm Ma đại thịnh.

Lấy ra nhiều oan hồn như vậy, hai thằng này đến cùng muốn làm gì?

- Nhiếp Vân, chúng ta lạnh quá...

Chứng kiến không trung có vô số đầu người lơ lửng, gió lạnh thổi bay, sắc mặt hai người Dịch Thanh trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy.

Tuy thực lực hai người không kém, nhưng dù sao đều là nữ hài, hơn nữa oán khí ở không trung thật sự quá nặng đi, toàn bộ đều có chút không chịu nổi.

- Các ngươi tiến vào Tử Hoa động phủ a trước đi!

Biết rõ bị loại oán khí này xâm nhập thời gian dài, mặc dù trị liệu tốt, trong nội tâm cũng sẽ lưu lại lạc ấn, tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động liền thu hai người vào động phủ, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lại.

Tuy những oán khí này lợi hại, nhưng đối với linh hồn thê độ đạt tới 999 như hắn mà nói, không có gì ảnh hưởng cả.

- Tất cả đều đi vào cho ta!

Vù vù vù!

Tế ra oan hồn, Hắc Sát hí dài một tiếng, rất nhanh ngưng kết thủ ấn, vô số oan hồn bị thủ ấn của hắn áp chế, nhao nhao hội tụ về phía viên cầu màu vàng, chưa tới một canh giờ, đã bị viên cầu thôn phệ sạch sẽ.

Cắn nuốt sạch những linh hồn này, viên cầu màu vàng càng sáng lên, tốc độ xoay tròn cũng nhanh thêm vài phần, giống như tùy thời có thể phát sinh biến cố kỳ nào đó lạ.

- Đã chuẩn bị xong, nhanh tế tự a!

Làm xong hết thảy, Hắc Sát thở ra một hơi, hai mắt lộ ra mỏi mệt, xem ra cử động vừa rồi để cho hắn tiêu hao rất lớn.

- Tốt, ngươi lui ra phía sau vài bước, hiện tại ta bắt đầu tế tự!

Bạch Sát một mực không nói chuyện gật gật đầu, mắt sáng rực lên, thanh âm vang vọng, mang theo hương vị Ma chú.

- Di Thần đại nhân vạn năng, chúng ta vì ngươi cống hiến tế phẩm cao cấp nhất, khẩn cầu chủ nhân vĩ đại ban cho chúng ta lực lượng linh hồn thông hành!

Tiếng hô vang lên, thủ chưởng của Bạch Sát bay múa, từng kiện từng kiện bảo vật trân quý rớt xuống, nằm ở trên tế đàn.

- Tài phú thật kinh người...

Chứng kiến những bảo vật này, ngay cả Nhiếp Vân cũng nhịn không được biến sắc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện