Nơi này thật sự rời xa đại lục Phù Thiên, nó nằm sâu trong thời không loạn lưu.
Trong thời không loạn lưu không có vật tham chiếu gì đáng nói, rất khó phân biệt phương hướng, nơi này cách đại lục quá xa, mặc dù linh hồn của Nhiếp Vân cũng không chạm tới, cho nên trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được vị trí cụ thể.
- Nơi này là....
Tuy rất khó phân biệt nơi nào nhưng hắn vẫn nhận ra, nơi này là nơi hắn bị yêu nhân đánh lén vẫn lạc ở kiếp trước, Vạn Giới Sơn!
Bắc Đẩu tinh phủ lại nằm ở Vạn Giới Sơn... Điều này sao có thể?
Kiếp trước, yêu nhân xâm lấn đại lục, sanh linh đồ thán, vì giải cứu nguy cơ lúc ấy, tìm kiếm cơ hội đột phá cho nên hắn tìm kiếm sâu trong không gian loạn lưu, đánh bậy đánh bạ đi vào Vạn Giới Sơn, biết được trong đó lưu lại văn minh viễn cổ, có lẽ có đồ vật giúp mình đột phá.
Chính tại nơi này, Tang Hồng Y khi đó bị yêu linh phụ thể bày bẫy rập giết mình, mình cũng tàn sát chúng sạch sẽ.
Tại nơi này mình tìm được văn minh viễn cổ, pháp quyết vô danh tới từ nơi này.
Thời điểm tử vong mang theo không cam lòng rất lớn, mang theo thù hân mãnh liệt trọng sinh ba trăm năm trước, giật mình một giấc chiêm bao.
Vốn cho rằng không nhớ lại đoạn ký ức thống khổ này, không ngờ nó lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa kiếp trước kiếp này đều tới nơi đây.
Chỉ có điều kiếp trước mình và những huynh đệ cùng tới đây đã không còn tồn tại.
Tang Hồng Y, Hồ Khuê bị chính mình đánh chết, những người khác không đạt tới Phá Không Cảnh, vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, Nhiếp Vân đã ra tay giết toàn bộ..
Làm như vậy cũng không phải hắn tâm ngoan thủ lạt, mà là đối với nguy cơ ẩn tàng đều phỉa thanh trừ, nếu không một khi tùy ý phát triển sẽ có hại bản thân mình.
- Kiếp trước vừa va chạm vào viễn cổ văn minh đã bị đánh lén, cũng không cẩn thận quan sát, có lẽ kiếp này có thể quan sát kỹ càng, tìm được nội dung quan trọng chân chính của pháp quyết vô danh...
Trong đầu có suy nghĩ như têế, Nhiếp Vân cảm khái và quên chuyện lúc trước.
Tuy không biết pháp quyết vô danh tới từ nơi nào, nó có thể làm người ta cải biến huyết thống, diễn sinh thiên phú, nhưng hắn có thể xác nhận, tuyệt đối có quan hệ với trận chiến Vạn Giới Sơn năm đó.
Lúc ở Vạn Giới Sơn bị huynh đệ tin tưởng nhất đánh lén, trong nội tâm hắn sinh ra không cam lòng nồng đậm, hận thiên hận địa hận tạo hóa trêu người, chính bởi vì như vậy hắn không tiếc thi triển bí thuật đánh chết tất cả mọi người, thời điểm đó linh hồn của hắn trọng sinh xuyên việt ba trăm năm.
Thực lực kiếp này mạnh hơn kiếp trơớc quá nhiều, chuyện kiếp trước xuất hiện sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa, có lẽ có thể chính thức xem rõ văn minh viễn cổ lưu lại cái gì, trải qua cảm ngộ làm hắn cảm ngộ pháp quyết vô danh càng thấu triệt hơn nữa.
Giống như kiếp này quan sát Cửu Chuyển Niết Bàn công, Linh Tê Luyện Thể Quyết, hắn có được rất nhiều thiên phú, ánh mắt cũng cải biến lớn hơn so với lúc trước.
Nếu pháp quyết vô danh cũng vì vậy mà tấn cấp, thậm chí không cần khí tức đặc thù vận chuyển thì hắn lời lớn.
Tuy hưng phấn, nội tâm Nhiếp Vân sinh ra nghi hoặc khó hiểu.
Nếu như Bắc Đẩu tinh phủ ở chỗ này, như vậy kiếp trước đám người lão tửu quỷ cũng tiến vào trong đó, là người của hai thế giới đều phải tới đây, mục đích là tìm cơ hội đột phá, chẳng lẽ trong tối tăm có thiên ý hay sao?
- Tông chủ, tông chủ!
Thấy tông chủ lâm vào trầm tư, lão tửu quỷ hô hai tiếng.
- Ah, ta không sao, chỉ là nghĩ chuyện đã qua, đi thôi.
Phục hồi tinh thần lại, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy hướng thất kiếm chỉ dẫn đã dừng lại, phương hướng mũi
kiếm chỉ là thời gian lung khu cực lớn.
Lúc này không lung khu khác với nhữn nơi khác, nó giấu ở thời gian hỗn loạn, cũng không thấy rõ bên trong có gì.
- Thời không lung khu này khác với nơi khác, nó bao quát vạn giới, cho nên được xưng là Vạn Giới Sơn, sau khi đi vào tất cả nghe theo ta phân phó, không được một mình hành động!
Liếc mắt nhìn, phát hiện nơi này cũng giống với kiếp trước đi vào nơi đây, Nhiếp Vân quay đầu phân phó một câu.
Vạn Giới Sơn, tên như ý nghĩa, bao quát vạn giới, có chứa văn minh và lịch sử không tưởng tượng nổi, kiếp trước Nhiếp Vân tiến vào cũng không sâu cho nên không phải biết rất rõ.
- Vâng!
Mọi người ứng một tiếng.
Thấy mọi người đáp ứng, Nhiếp Vân vung tay thu thất kiếm vào trong đan điền, lúc này phá thời không ngăn cách đi vào bên trong.
Sưu sưu sưu!
Đám lão tửu quỷ theo sau hắn tiến lên phía trước.
...
Lúc này Nhiếp Vân đi vào không lâu, thời không loạn lưu yên tĩnh lại có khí tức xuất hiện.
Những người này vừa xuất hiện sinh ra yêu khí đáng sợ, cũng mang theo khí tức quỷ dị vô danh, chính là hai yêu nhân sứ giả Thiên Yêu Thánh Hoàng tân tân khổ khổ triệu hoán xuống, là Minh Hoành, Minh Hinh và rất nhiều yêu nhân.
- Minh Hoành, ngươi xác định không sai? Bọn chúng tiến vào nơi này?
Minh Hinh hỏi.
- Yên tâm đi, không có sai, Bắc Đẩu tinh phủ ở trong Vạn Giới Sơn, chúng ta không có Bắc Đẩu Thất kiếm, chỉ có thể lặng lẽ đi theo, sau đó lại ra tay vào thời cơ thích hợp, lợi dụng thủ đoạn của Hoàng Vương lưu lại sau đó luyện hóa tinh phủ.
- Chỉ có như vậy mới có thể lập công chuộc tội, bằng không Hoàng Vương trách tội, không ai có thể ôm nổi việc này.
Minh Hoành khẽ nói.
- Vậy nhanh đi thôi, đừng để bọn chúng nhanh chân tới trước.
Minh Hinh gật đầu, lúc này bay về phía trước.
- Có ta ở đây bọn chúng sẽ không thành công, hừ, dám gài bẫy chúng ta, yên tâm đi, Nhiếp Vân lần này nhất định sẽ chết, hơn nữa chết phi thường thê thảm.
Minh Hoành cười lạnh, trong lời nói mang theo hận ý rất lớn, lúc này theo sát Minh Hinh bay qua.
Hai người tiến vào thời không lung khu, yêu nhân phía sau bọn họ cũng bay qua, nếu như Nhiếp Vân ở chỗ này sẽ phát hiện, những yêu nhân này đều có thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong, rậm rạp nhiều tới mấy trăm.
Mấy trăm yêu nhân Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong, thật không biết Minh Hinh, Minh Hoành sử dụng thủ đoạn gì.
Ánh mắt những yêu nhân này không có ánh sáng, chỉ ngây ngốc không có linh hồn tự chủ, chỉ sợ đột nhiên xuất hiện nhiều yêu nhân cường đại như thế này là bọn chúng lợi dụng bí pháp nào đó, hơn nữa trả giá cực lớn mới đạt được.
Nhiếp Vân cũng không biết sau lưng có vô số yêu nhân, cho dù biết hắn cũng đoán ra tám chín phần mười.