- Nhiếp Vân bệ hạ của các ngươi, làm hại Thành Cổ chúng ta diệt đạo thống, Linh Tê Thiên Cung sụp đổ, cơ nghiệp tổ tông lưu lại vài vạn năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, hôm nay, ta cũng làm cho hắn thừa nhận loại thống khổ này, cho hắn biết, người Thành Cổ chúng ta cho dù chết trận, cũng không phải có thể đơn giản vũ nhục!
Đánh té đám đông xuống đất, Thành Cổ thành chủ cười lạnh một tiếng, trong thanh âm mang theo âm độc lạnh lùng.
- Ha ha, một đám đáng thương mà thôi, thời điểm Nhiếp Vân bệ hạ ở đây, cho dù cho các ngươi mười lá gan cũng không dám đến, biết rõ bệ hạ không có mặt, mới dám nhảy ra làm lão sói vẫy đuôi, thật sự là buồn cười, có bản lĩnh thì giết ta! Ta có thể minh bạch nói cho ngươi biết, nhân vật thiên tài như bệ hạ, mặc dù Phù Thiên đại lục cũng trói không được hắn, tối đa mười năm, mười năm sau, chỉ cần hắn trở về, biết rõ chuyện của chúng ta, tuyệt đối sẽ diệt sát Thành Cổ bọn ngươi chó gà không tha!
Đột nhiên Lạc Tiểu Phong cất tiếng cười to, trong mắt chẳng những không có sợ hãi, còn mang theo thương cảm nồng đậm, tựa hồ hắn quỳ rạp xuống đất mang theo tôn nghiêm, mà sáu người trước mắt mới là kẻ đáng thương lớn nhất.
- Đúng vậy, ngươi muốn giết cứ giết! Tuy chúng ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng Nhiếp Vân bệ hạ nhất định sẽ báo thù cho chúng ta, chỉ cần ngươi dám động thủ, phải nghĩ đến về sau toàn bộ chủng tộc bị diệt!
- Nhiếp Vân bệ hạ thiên phú kỳ tài, cho dù ở Phù Thiên đại lục cũng sẽ nổi bật, xông ra một bầu trời, một khi biết rõ các ngươi sở tác sở vi, nhất định sẽ đánh chết bọn ngươi! Một tên cũng không để lại!
Các Chí Tôn khác, tất cả đều rống lên, cả đám không có khủng hoảng khi gặp nguy hiểm, ngược lại mang theo Tín Ngưỡng nào đó.
Trải qua Lạc Tiểu Phong hun đúc, bọn hắn đối với Nhiếp Vân bệ hạ là cực kỳ sùng bái.
- Trông cậy vào Nhiếp Vân? Các ngươi nằm mơ a, hiện tại ta liền để các ngươi gặp Diêm Vương!
Nghe được mọi người kêu to, chứng kiến ánh mắt thương hại của bọn hắn, Thành Cổ thành chủ tức giận đến oa oa gọi bậy, pháp lực hùng hậu kích động, một thủ ấn vỗ xuống.
- Chết rồi sao...
Chứng kiến một chưởng uy lực như thế, Lạc Tiểu Phong cùng với rất nhiều Chí Tôn đồng thời nhắm mắt lại, bất quá con mắt đóng một hồi, nhưng không phát hiện bất luận khác thường gì, vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười nhân ảnh chẳng biết lúc nào đột ngột xuất hiện ở trong đại điện.
Công kích uy lực cực lớn của Thành chủ, là bị một người trong đó đánh tan.
- Ai nói trông cậy vào ta là nằm mơ?
Thiếu niên kia hừ nhẹ một tiếng, mọi người liền chứng kiến năm trang chủ cùng Thành Cổ thành chủ Bẹp! Bẹp! Bẹp! Bẹp! Bẹp! Bẹp… đồng thời nằm sấp trên mặt đất, tứ chi giang ra, cả đám như con cóc bị thương.
- Nhiếp Vân bệ hạ!
Một màn khiếp sợ, để cho mọi người sững sờ chỉ chốc lát, chợt Lạc Tiểu Phong nhận ra thiếu niên trước mắt, vội vàng đứng lên.
- Hắn là Nhiếp Vân bệ hạ?
- Bệ hạ từ Phù Thiên đại lục trở về?
- Phù Thiên đại lục không phải cực kỳ xa xôi, cơ hồ không cách nào trở về sao?
- Bệ hạ là người nào? Là tuyệt thế thiên tài triệu năm có một, người khác về không được, không có nghĩa là bệ hạ về không được...
Từng tiếng nghị luận vang lên, trước kia rất nhiều người không nhận ra Nhiếp Vân, lúc này mỗi người mắt lộ lửa nóng.
Có thể tận mắt nhìn đến loại nhân vật truyền kỳ này, là mộng tưởng của từng tu luyện giả.
- Tất cả mọi người đứng lên đi!
Chứng kiến biểu lộ của mọi người, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng bắn ra, mấy đạo Mộc Sinh chi khí phân biệt chui vào trong cơ thể từng Chí Tôn bị thương, những Chí Tôn này chỉ cảm thấy linh hồn thân thể đạt được tiếp tế.
Ầm ầm!
Thời gian nháy con mắt, mấy Chí Tôn
vốn đạt tới cực hạn, linh hồn sắp đột phá Khí Hải Đại viên mãn, liền lột xác đến Linh cấp.
Uy lực của Mộc Sinh chi khí thật sự quá lớn, cộng thêm năng lực khống chế linh hồn của Nhiếp Vân, để những người này phá tan cửa khẩu, linh hồn đột phá vô cùng đơn giản.
- Đa tạ bệ hạ tài bồi!
Thoáng một phát đột phá, tinh thần của mấy Chí Tôn này xảy ra lột xác, biết rõ hết thảy đều là Nhiếp Vân ban tặng, đồng thời quỳ xuống.
- Lúc đầu ta đi Thành Cổ cướp đoạt Linh Tê Tuyền Thủy, hoàn toàn chính xác là không có cách nào, đạo thống của các ngươi bị hủy, Linh Tê Thiên Cung sụp đổ, có loại suy nghĩ này, làm việc cực đoan ta có thể hiểu được, ta không phải người hiếu sát, đã không có xuất hiện vấn đề lớn, chuyện ngày hôm nay, sẽ không đi so đo!
Vung tay nâng mấy vị Chí Tôn dậy, Nhiếp Vân nhìn về phía đám người Thành Cổ thành chủ cười nói.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, cho dù ở Thành Cổ tao ngộ rất nhiều sự tình, nói không nên lời ai đúng ai sai, nhưng thành thị này từ xưa tới nay tự cấp tự túc, không tranh đấu với ngoại nhân, chưa bao giờ tiến công qua Khí Hải Đại Lục, cũng không đắc tội ai, không nên bị diệt như vậy, nếu như chỉ bởi vì mình muốn cướp đoạt Linh Tê Tuyền Thủy của người ta, liền diệt đạo thống của bọn hắn, như vậy khác nào cường đạo.
- Ngươi không so đo?
Bọn người Thành chủ vốn tưởng rằng lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nghe nói như thế, tất cả đều sững sờ.
Nhiếp Vân đột nhiên xuất hiện, tiện tay đánh gục bọn họ, loại thực lực này viễn siêu tưởng tượng, nhóm người mình bức bách thủ hạ của hắn, làm sao có thể buông tha?
- Ta chẳng những không so đo, còn có thể trả Linh Tê Tuyền lại cho các ngươi, hơn nữa đưa tặng các ngươi Tạo Hóa chi khí cùng vật tư tu luyện, xem như ta đền bù đối với sự tình trước kia!
Nhiếp Vân thở dài một tiếng nói.
Lĩnh ngộ đạo của mình, ý định muốn sáng chế một văn minh, tâm tính của Nhiếp Vân liền thay đổi, trước kia vì mục đích không từ thủ đoạn, hiện tại cảm thấy rất nhiều chuyện không cần cực đoan như thế!
Thành Cổ thuộc về thế lực của Nhân tộc, lưu bọn họ lại, sẽ chỉ làm thực lực của Nhân tộc càng mạnh, mà không phải bị diệt.
Cho người hoa hồng, tay có lưu hương, đưa người cừu hận, mình cũng sống không khá giả.
- Đền bù?
Bọn người Thành Cổ thành chủ sửng sốt.
- Ha ha!
Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, không nói thêm lời, đột nhiên bàn tay vung lên, không gian trước mặt vỡ vụn, xuất hiện địa hình Thành Cổ.
Ngón tay nhẹ nhàng tìm tòi, Linh Tê Tuyền bị hắn thu vào động phủ lần nữa về tới Linh Tê Thiên Cung, Thiên Cung cũng bị một cổ đại pháp lực kiến thiết, bành trướng lấy sức sống.
- Cũng ban cho các ngươi chỗ tốt a!
Làm xong những chuyện này, tay của Nhiếp Vân phất một cái, lực lượng ôn nhuận từ lòng bàn tay chảy ra, phân thành sáu cổ, chui vào mi tâm đám người thành chủ.