Vô Tận Đan Điền

Tiến vào Cửu Dương Sơn (2)


trước sau

Lấy ra Bắc Đẩu kiếm, vận dụng lực lượng thân thể, đào ra một cái sơn động thật lớn, mọi người chui vào.

Thấy hắn đào động đơn giản như thế, bọn người Mẫn Ngạn lần nữa khiếp sợ, bất quá mặc dù thời gian tiếp xúc với thiếu niên ở trước mắt không dài, lại cho khiếp sợ nhiều lắm, liền không quá để ý.

- Ta đi săn vài còn thú rừng!

Tìm chút ít cỏ khô bố trí tốt sơn động, Mẫn Ngạn cười nói.

- Ta cùng đi với ngươi!

Nhớ tới mỹ vị của thú rừng Linh giới, Nhiếp Vân cũng thèm thuồng, con mắt sáng ngời, quay đầu phân phó một tiếng.

- Qua một hồi ta sẽ dùng Nham Thạch phong bế cửa động, các ngươi từng người cẩn thận một chút, chúng ta không trở lại không nên tùy tiện đẩy tảng đá!

Yêu thú Linh giới thực lực mạnh mẽ, bọn người lão tửu quỷ, Mẫn Tích Tích gặp gỡ yêu thú lợi hại căn bản không phải đối thủ, hết thảy cẩn thận thì tốt hơn.

An bài xong, cùng Mẫn Ngạn đi nhanh ra ngoài, ở trong cốc tìm một cự thạch, Nhiếp Vân dời qua ngăn chặn cửa động.

Chứng kiến cự thạch này cao khoảng hai ba người, rộng cả mấy thước, ở trong tay Nhiếp Vân như là món đồ chơi, Mẫn Ngạn không khỏi tắc luỡi, đối với lực lượng thân thể của thiếu niên trước mắt này, cảm thấy bội phục không thôi.

Tảng đá khổng lồ như vậy, dù đã đạt tới Chân Tiên cảnh như hắn, muốn mang đi cũng cần tốn hao khí lực thật lớn, một thiếu niên mười tám mười chín tuổi tùy tiện một tay liền giơ lên, chỉ phần khí lực này, liền khiến người cảm thấy sợ hãi.

- Phía trước có một con dã lộc!

Không biết trong lòng Mẫn Ngạn khiếp sợ, Nhiếp Vân giương mắt nhìn đi, Thiên Nhãn chiếu xuống, rất nhanh tập trung mục tiêu.

Thiên phú Thiên Nhãn vô luận đêm tối như thế nào, cũng không có chút ảnh hưởng.

- Đi!

Truyền âm một tiếng, bàn chân Nhiếp Vân đạp mạnh mặt đất.

Vèo... chui lên một cây đại thụ, nhẹ nhàng bắn ra, như lưu tinh bay vút đi xa xa.

- Thật nhanh!

Chứng kiến tốc độ của hắn, Mẫn Ngạn lần nữa kinh ngạc, hắn là Chân Tiên cảnh, muốn đạt tới loại tốc độ này, cũng cơ hồ không có khả năng.

Cắn răng một cái, trong cơ thể Tiên lực nhấp nhô, theo sát ở phía sau.

Vừa đuổi theo Nhiếp Vân, liền phát hiện dã lộc đã bị mất mạng, xem bộ dáng là bị hắn một quyền đánh chết.

- Nhanh như vậy liền giết!

Tốc độ của động vật ở Linh giới đều rất nhanh, nhất là loại dã lộc này, toàn lực chạy trốn, mặc dù cường giả Chân Tiên cảnh cũng chưa hẳn đuổi theo kịp, nhanh chóng đánh chết như thế, cái này cũng quá lôi lệ phong hành đi à nha!

- Một dã lộc mà thôi, ngươi trước xử lý sạch một chút sau đó mang về, ta lại săn giết vài con lớn hơn một chút!

Nhiếp Vân tiện tay ném dã lộc cho Mẫn Ngạn, cười nói.

- Chúng ta người không nhiều lắm, một con dã lộc đã đủ rồi...

Nghe hắn còn muốn đi săn giết, Mẫn Ngạn sững sờ.

Bọn hắn tổng cộng năm người, một con dã lộc cũng không nhỏ, nên đủ ăn rồi nha.

- Đủ? Lại đến hai con như vậy cũng không đủ...

Nhiếp Vân cười khổ.

Năm người ăn không nhiều lắm, nhưng chỉ Tiểu Long, ba con dã lộc chỉ sợ cũng không đủ...

- Vậy được rồi, ngươi phải cẩn thận!

Mẫn Ngạn dặn dò một câu.

- Ân!

Nhiếp Vân gật đầu, nhìn bốn phía một vòng, đang định tiếp tục tìm kiếm món ăn dân dã, đột nhiên nghe được xa xa vang lên một tiếng vượn híz- khà- zzz thê lương.

Ô ô ô!

Vượn âm thê lương, ở trong đêm tối yên tĩnh, xuyên thấu tầng tầng cây cối, kích động núi rừng.

- Ngươi về trước đi, ta đi qua xem!

Nghe được tiếng vượn hú mang theo hoảng sợ, Nhiếp Vân nhướng mày, thân thể nhoáng một cái liền từ tại chỗ biến mất, thẳng tắp bay vút đến chỗ thanh âm.

Đêm tối sao lốm đốm đầy trời, bầu trời Linh giới càng thêm bao la hơn Nhân giới, Thiên Nhãn nhìn đi chỉ là một mảnh bao la mờ mịt, nhìn không tới đến cùng cao bao nhiêu.

Nhiếp Vân triển khai Phượng Hoàng chi dực, mượn
nhờ lực lượng của gió rất nhanh bay vút về phía trước.

Không gian pháp tắc ở Linh giới chắc chắn, chỉ có đạt tới Tiên cấp đệ thất trọng Kim Tiên cảnh mới có thể không mượn ngoại vật trực tiếp phi hành, có thể phi hành, từng cái đều là đại nhân vật, mặc dù Nhiếp Vân có được Phượng Hoàng chi dực, tối đa cũng chỉ lướt đi, cách phi hành còn kém xa vạn dặm.

- Rống!

Đang tới trước, tiếng vượn kêu xen lẫn một tiếng la lên sắc bén, tựa như hổ minh.

- Hình như là một đám Viên Hầu cùng yêu thú loại hổ chiến đấu...

Nghe được thanh âm hỗn loạn, Nhiếp Vân đoán được đại khái, vận chuyển Thiên Hành chi khí, cả người càng thêm nhẹ nhàng, tựa như một hồi gió mát lao đi.

Rất nhanh liền đi vào một sơn cốc rộng lớn, giương mắt nhìn đi, quả nhiên thấy một đám Viên Hầu đang cùng một con Ban Lan Cự Hổ giằng co.

Những Viên Hầu này từng cái cao lớn như Nhân loại, chừng hơn hai mét, tứ chi hùng tráng, lực lớn vô cùng, chúng thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng Ban Lan Cự Hổ còn lợi hại hơn, dài hơn bảy mét, cao hơn ba mét, nhất cử nhất động mang theo uy nghiêm vương giả, dĩ nhiên là yêu thú Chân Tiên đỉnh phong!

- Ô ô ô!

Ở trong bầy Viên Hầu, một Viên Hầu trên đầu có một dúm lông trắng kêu lên, phảng phất như đang hạ lệnh.

Nghe được tiếng kêu, mấy chục Viên Hầu hành động, phân bố ở chung quanh lão hổ, nhe răng nhếch miệng, vung vẩy nắm đấm, cực kỳ phẫn nộ.

- Những Viên Hầu này lại có thể bày trận? Thật lợi hại a...

Tùy tiện nhìn thoáng qua, con mắt của Nhiếp Vân đột nhiên trợn tròn.

Mười Viên Hầu vây quanh lão hổ ẩn ẩn tạo thành một trận pháp đặc biệt, có thể phát huy lực lượng đến mức tận cùng.

Tuy rất nhiều yêu thú đều có chỉ số thông minh không kém gì Nhân loại, nhưng sự tình yêu thú bày trận nghênh đón cường địch, còn là lần đầu tiên phát hiện. Thậm chí kiếp trước kiếp này cũng là lần đầu tiên nghe nói.

- Rống!

Cự hổ chứng kiến đối phương bày trận, cũng không thèm để ý, con mắt nhìn thoáng qua, đột nhiên rống to một tiếng, tứ chi dùng sức áp súc giống như lò xo, đột nhiên tháo chạy về phía trước, phương vị công kích đúng là khâu yếu kém

nhất của trận pháp.

Hai loại động vật chiến đấu, một cái bày trận, một cái phá trận, để cho Nhiếp Vân cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, vô cùng quái dị.

Bành bành bành!

Lực lượng cùng thực lực của lão hổ không phải những Viên Hầu này có thể so sánh, thoáng một phát đi vào chỗ bạc nhược yếu kém của trận pháp, móng vuốt cực lớn chụp tới. Không khí ở dưới lực lượng khổng lồ áp súc, phát ra tạc minh, một con vượn ở trước mặt nó không chịu nổi áp lực, hô... bay rớt ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đâm vào trên cành cây, đụng gẫy cả cây đại thụ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện