- Rất khó đi ra?
Nhiếp Vân có chút không hiểu nổi.
- Hắn đã có thể giam giữ vào, lại để cho hắn mang đi ra không được sao! Rất khó sao?
- Chỉ mong có thể đơn giản như vậy!
Đặng Tiêu siết chặt tay, một lát sau, nhìn về phía Nhiếp Vân nói.
- Diệp Thần... Sư huynh, có thể phiền toái ngươi giúp ta đi Hà Võ điện, cứu muội muội ta ra hay không?
Nàng biết rõ không phải là đối thủ của Nhiếp Vân, nên cải xưng hô thành sư huynh.
- Được rồi, ta vừa vặn có thời gian, thừa cơ qua đi xem Hà Võ điện kia một chút, đến cùng có chỗ đặc thù gì!
Bây giờ cách Hỗn Độn linh dịch triệt để ngưng tụ thành công còn có hơn hai ngày, tu vi vừa mới tấn chức cũng không có khả năng đột phá, còn không bằng cùng Đặng Tiêu qua đi xem, xem xem Hà Võ điện trong miệng nàng đến cùng có bao nhiêu lợi hại.
- Đa tạ!
Thấy đối phương đáp ứng, Đặng Tiêu nhẹ nhàng thở ra.
- Vậy tốt, hiện tại chúng ta liền đi, bất quá trước đây, trước tiên giải quyết mấy bại hoại lại nói!
Trước kia thu phục Nam Cung Khiếu, Nhiếp Vân sợ chiến đấu quá mức kịch liệt khiến cho một ít trưởng lão của Vân Vũ Tông chú ý, nên sớm phong tỏa gian phòng, cho nên mặc dù bọn người Từ Siêu đứng ở bên ngoài cũng không phát hiện.
- Từ Siêu, mấy người các ngươi tiến đến!
Nam Cung Khiếu hô một câu.
Rầm rầm!
Nghe được tiếng la, đám người Từ Siêu vội vàng đi đến, đi vào trước mặt Nam Cung Khiếu, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
- Đại sư huynh, chúng ta đã mang Đặng Tiêu đến, ngươi đáp ứng để cho chúng ta gia nhập dưới trướng ngươi...
Từ Siêu vội vàng nói, vẻ mặt lấy lòng.
- Từ Siêu, ta tự nhận là đối với ngươi không tệ, tiến vào Loạn Hải Địa Cung nếu như không có Diệp Thần, chúng ta đã sớm chết, ngươi vì gia nhập trận doanh của Nam Cung Khiếu lại hạ độc chúng ta, không thấy như vậy rất vô sỉ sao!
Thấy thái độ của hắn, Đặng Tiêu tức giận đến khuôn mặt đỏ lên.
- Đặng Tiêu sư tỷ, ta cũng không có biện pháp, thức thời mới là tuấn kiệt, ở Vân Vũ Tông có thể được đại sư huynh thưởng thức, tương đương một bước lên mây, một bước lên trời, loại cơ hội này, chúng ta căn bản không có biện pháp cự tuyệt! Lại nói, Đại sư huynh có thể vừa ý ngươi, là phúc phận kiếp trước ngươi đã tu luyện, hầu hạ tốt Đại sư huynh, ngươi cũng tiền đồ vô lượng, vì sao phải gây khó dễ với mình...
Từ Siêu không biết Đại sư huynh trước mắt đã biến thành khôi lỗi của Nhiếp Vân, còn tưởng rằng Đặng Tiêu khống chế hai người, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Loại bại hoại này, giữ lại cũng là tai họa, ta xem vẫn giết đi!
Để cho đám người Từ Siêu đến là cho bọn hắn cơ hội nói chuyện, Nhiếp Vân nghĩ tới giao tình lúc trước chung một chỗ ở Loạn Hải Địa Cung đồng sinh cộng tử, lúc này thấy hắn chấp mê bất ngộ, không biết phân biệt, cười nhạt một tiếng, ngón tay điểm về phía trước.
Bành!
Từ Siêu còn không có kịp phản ứng, lập tức nổ thành thịt nát.
- Cái gì?
Nhiếp Vân đột nhiên ra tay, khiến người khác giật nảy mình, lúc này mới phát hiện Đại sư huynh mà bọn hắn chờ mong đã biến thành khôi lỗi của đối phương.
Thiếu niên vốn không được bọn hắn coi trọng, một lần hành động biến thành chúa tể chính thức.
- Diệp Thần sư huynh tha mạng!
- Cầu Diệp sư huynh tha cho chúng ta a...
Hiểu được, mọi người cùng kêu lên.
Lạch cạch!
Nghênh đón bọn hắn không phải tha thứ, mà là một bàn tay cự đại, bị bàn tay này vỗ, mấy người đồng thời đoạn tuyệt hô hấp, biến thành bánh thịt.
Đối với gia hỏa vong ân phụ nghĩa, Nhiếp Vân gần đây không có cảm tình gì.
Hô...
Tám đạo Diễm Hỏa tuôn ra, thi thể đám người Từ Siêu biến thành tro bụi, biến mất không thấy gì nữa.
Vân Vũ
Tông gia đại nghiệp đại, mỗi ngày chết không ít đệ tử, đám người Từ Siêu đều là đệ tử chân truyền vừa mới tấn chức, không có địa vị gì, cho dù bị giết cũng sẽ không gây ra quá nhiều chú ý, lại nói, mặc dù có người hỏi, đổ hung thủ lên trên người Nam Cung Khiếu, hẳn không ai dám nói cái gì.
- Đi Hà Võ điện a!
Xử lý xong đám người Từ Siêu, Nhiếp Vân nói.
- Hà Võ điện ở bên cạnh Đan Dược Điện, bên trong giam giữ chẳng những là người cùng hung cực ác, truyền thuyết còn có Tu La! Diệp Thần sư huynh, ngươi thật sự muốn đi?
Thấy hắn muốn đi, Đặng Tiêu cắn môi, mặt mũi tràn đầy do dự.
- Còn có giam giữ Tu La? Đương nhiên phải đi!
Con mắt Nhiếp Vân lập tức trở nên sáng như tuyết
Tu La đối với hắn là đại bổ, nếu có loại vật này tồn tại, vậy thì tốt quá!
- Được rồi, phía trước dẫn đường!
Thấy Nhiếp Vân hào hứng bừng bừng, không có bởi vì sự tình Tu La mà lùi bước, Đặng Tiêu lắc đầu, liếc nhìn Nam Cung Khiếu.
- Vâng!
Nam Cung Khiếu đi thẳng về phía trước.
Đi ra ngoài gặp một ít đệ tử chân truyền, bởi vì sợ uy nghiêm của hắn, không ai dám hỏi cái gì, một đường đến không có phát sinh ngoài ý muốn gì, rất nhanh Hà Võ điện xuất hiện ở trước mắt.
Cái đại điện này gần sát Hình Pháp điện của Vân Vũ tông, còn chưa tới trước mặt liền chứng kiến lệ khí trong đó cuồng bạo tràn ngập ra, che khuất bầu trời, mang theo làm cho người khủng hoảng khí tức.
Hình pháp điện chủ trương hình phạt, Hà Võ điện giam giữ phạm nhân, hai cái đều là Vân Vũ tông tràn ngập giết chóc nghiêm túc nhất địa phương, nhiều năm qua tích lũy đại lượng oan hồn, lệ khí, người thực lực thấp đừng nói tiến vào cứu người, chỉ sợ mới đến trước mặt sẽ đầu gối như nhũn ra, khó đi về phía trước.
Sắc mặt của Đặng Tiêu cũng không dễ nhìn, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, cả người không tự chủ được run rẩy, ở sâu trong nội tâm sinh ra cảm giác khủng hoảng.
- Không có việc gì!
Ngay thời điểm nàng cảm thấy có chút bất lực, khó có thể tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên bên tai vang lên một thanh âm vang dội, thanh âm này giống như gieo xuống quang minh, xoắn giết tất cả khí tức lo lắng.
- Đa tạ!
Nàng biết là thiếu niên ở trước mắt sử dụng thủ đoạn nào đó giúp nàng khu trừ khủng hoảng cùng sợ hãi trong cơ thể, cảm kích gật đầu.
- Người nào?
Ba người bước nhanh tiến vào Hà Võ điện, vừa đi vào không xa, có mấy đệ tử từ một bên chui ra, ngăn ở trước mặt.
Mấy người này bởi vì quanh năm cùng phạm nhân ở chung một chỗ, trên người cũng mang theo lệ khí nồng đậm, tự hồ chỉ cần một lời không hợp liền sẽ động thủ sát phạt, là một đám gia hỏa không có quy củ, coi trời bằng vung.
- Mắt chó của các ngươi mù sao, ngay cả ta đều nhận không ra!
Nam Cung Khiếu hừ một tiếng, tiến về phía trước một bước.