Tu La Vương trọng sinh, Nhiếp Đồng vốn là không có tư tưởng thuộc về mình, mà hắn vì bảo vệ mình, kiên trì cổ tín niệm này, chống cự đối phương gạt bỏ.
- Nhiếp Đồng có thể chịu đựng gạt bỏ, có thể cùng lúc trước Đạm Đài Lăng Nguyệt thi triển bí thuật có quan hệ...
Đột nhiên trong đầu nhảy ra một ý nghĩ.
Lần thứ nhất Đạm Đài Lăng Nguyệt nhìn thấy Nhiếp Đồng, nói ra cái này là Thiên Ý, từng thi triển thủ pháp, lúc ấy Nhiếp Vân không chịu nổi áp lực ngất đi, đến cùng xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết.
Hiện tại xem ra, ý thức của Nhiếp Đồng có thể nguyên vẹn bảo lưu lại, hơn nữa cùng Tu La Vương cộng sinh, chỉ sợ cùng lần kia có liên quan nhất định.
- Hiện tại vô luận đối với Nhiếp Đồng hay Tu La Vương đều là kết cục tốt nhất, linh hồn cộng sinh, Tu La Vương muốn giết Nhiếp Đồng đã không có khả năng, Nhiếp Đồng muốn giết Tu La Vương cũng không có khả năng, cả hai kiềm chế lẫn nhau, thực lực của Tu La Vương tăng cường, Nhiếp Đồng đồng dạng sẽ tăng cường, ngươi không cần lo lắng an nguy của hắn!
Tinh Cung chi linh nói tiếp.
- Ân, đúng vậy, hắn nên không có việc gì, trước mắt ta phải một lần nữa tỉnh lại, mau chóng tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá, đạt tới thực lực cao hơn!
Nghe được khuyên bảo, tâm tình của Nhiếp Vân tốt hơn một chút.
Linh Hồn chi khí triệu hoán qua Nhiếp Đồng cũng đã tiêu hao sạch sẽ, giống như dự đoán, trong cơ thể không hình thành Linh Hồn đan điền, cũng không có được loại thiên phú này.
Bất quá, tuy đan điền trống kia không có tạo ra loại thiên phú này, lại không thể giao phó thuộc tính khác rồi.
Hắn hiện tại, tổng cộng có 30 loại thiên phú, tăng thêm đan điền không thể giao phó thuộc tính cùng chủ đan điền mà nói, tương đương dùng xong 32 cái, còn thừa lại bốn đan điền không có thuộc tính.
Không có thiên phú Linh Hồn sư, một đạo Linh Hồn chi khí duy nhất lại tiêu hao sạch sẽ, nói cách khác, muốn phục sinh Di Tĩnh, về sau còn cần tiếp tục tìm kiếm Linh Hồn chi khí.
Về phần lúc sử dụng Linh Hồn chi khí vì sao Nhan Chi không có xuất hiện, Nhiếp Vân lại không biết.
Đương nhiên cũng có khả năng là công lao của Đạm Đài Lăng Nguyệt, nàng đã có thể cho người đưa tới một đạo Linh Hồn chi khí, chắc chắn sẽ không để Nhan Chi ngăn trở mình.
Vài bước đi vào trước mặt Tiểu Long giúp nó khôi phục thương thế, lúc này Nhiếp Vân mới thở ra một hơi.
- Ngươi ở nơi này điều chỉnh nghỉ ngơi, ta cũng nên đi khảo hạch Khu Tu sư rồi!
Có được thân phận Khu Tu sư, ở Linh giới có thể miễn rất nhiều phiền phức, hiện tại muốn nhanh tấn cấp thực lực, nhất định phải đạt được các loại tiện lợi, mà loại thân phận này, là nhất định phải lấy.
Cẩn thận tính toán thời gian, khảo hạch mà Hứa Hinh Thiến nói không sai biệt lắm sắp bắt đầu rồi.
Ly khai Bắc Đẩu tinh cung, Phượng Hoàng chi dực của Nhiếp Vân lập loè, nhanh chóng bay về phía Tân Quận thành.
Chỗ của hắn vốn cách nơi này không xa, thời gian không dài, liền chứng kiến một thành thị cự đại xuất hiện ở trước mắt.
Cái thành phố này tường thành nguy nga cao lớn, chừng bảy tám chục mét, trên tường thành trận pháp ẩn ẩn, che đậy Tu La sát khí ở bên ngoài, để cho bên trong linh khí thanh tịnh, trời đất tươi sáng.
Còn không có tiến vào trong thành, liền chứng kiến ở giữa nhất có một tháp cao hùng vĩ đứng sừng sững, xuyên thẳng mây xanh, không biết bao nhiêu tầng, cũng không biết cao bao nhiêu, tựa như cây cột chống lấy Thiên Địa, mang theo uy nghiêm không để cho xâm phạm.
- Đây là Khu Tu tháp rồi, một phân bộ liền có khí thế như vậy, thật không biết tổng bộ Khu Tu tháp chính thức sẽ
to lớn ra sao!
Chứng kiến tháp cao này, Nhiếp Vân không khỏi cảm khái.
Tân Quận thành Khu Tu tháp chỉ là một phân bộ nho nhỏ của Khu Tu tháp ở Linh giới, người mạnh nhất chỉ sợ chỉ là Lục phẩm Khu Tu sư, tiểu phân bộ thì có kiến trúc cao như thế, có thể tưởng tượng tổng bộ chính thức khí thế to lớn.
Thu Phượng Hoàng chi dực vào trong cơ thể, tìm địa phương không người lặng lẽ rơi xuống, giống như những thành thị khác, sau khi nộp kim ngạch nhất định, đi vào.
Không hổ là thành thị có phân bộ của Khu Tu tháp, trình độ phồn hoa cường đại hơn Phất Hiểu Thành nhiều lắm, khắp nơi đều là dòng người chen chúc, có thể đi đi lại lại trên đường, từng cái đều tinh thần phấn chấn, khí tức kinh người, tùy tiện nhìn thoáng qua, rõ ràng không thiếu cao thủ Chân Tiên, Thiên Tiên.
Vốn cho là loại thực lực như hắn này ở chỗ này sẽ để cho người kỳ quái, hiện tại xem ra, căn bản không có người chú ý.
Nồng độ linh khí ở Tân Quận thành cao hơn Cửu Dương thành rất nhiều, hơn nữa tạp chất ít, ở chỗ này tu luyện có thể giảm bớt khốn khó tẩu hỏa nhập ma, dũng mãnh tinh tiến, thực lực càng ngày càng mạnh.
Chỉ nhìn linh khí chắt lọc tinh khiết như thế, chỉ sợ bố trí toàn bộ đại trận, là Lục phẩm Khu Tu sư kia ra tay, cũng chỉ có cường giả loại này, mới có thể để cho một thành thị lớn như thế hưởng thụ loại đãi ngộ linh khí tinh thuần này.
- Khảo hạch mà Hứa Hinh Thiến nói, dựa theo thời gian suy tính là vào ngày mai, vẫn trước tìm nàng, nghĩ biện pháp để nàng an bài a!
Trong nội tâm khẽ động, lấy ra ngọc bài mà lúc trước Hứa Hinh Thiến để lại cho hắn.
Trên đó viết địa chỉ của nàng.
Ghi nhớ địa chỉ, thuận miệng hỏi thăm một chút, rất nhanh đi thẳng về phía trước.
Rất nhanh, một phủ đệ cao lớn xuất hiện ở trước mắt, nơi này chính là địa phương Hứa Hinh Thiến ở.
- Xin hỏi Hứa Hinh Thiến tiểu thư có ở chỗ này không?
Đi vào phủ đệ, Nhiếp Vân hỏi thủ vệ.
- Ngươi là người nào? Tìm tiểu thư có chuyện gì!
Một hộ vệ nhìn Nhiếp Vân, do dự một chút hỏi.
- Ta là bằng hữu của tiểu thư các ngươi, gọi Nhiếp Vân, kính xin thay thông báo một tiếng!
Nhiếp Vân cười nói.
- Bằng hữu? Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cút sang một bên!
Hộ vệ đột nhiên lên tiếng hét lớn.
- Ân?
Nghe được hắn đột nhiên quát, Nhiếp Vân nhướng mày.
Một hộ vệ bình thường, chỉ là Tiên Thể cảnh, lá gan không khỏi quá lớn đi!
Bất quá, có thể nói như vậy, chỉ sợ có hiểu lầm gì, giải thích rõ ràng thì tốt rồi.
Nghĩ vậy, cũng không vì thái độ ác liệt của đối phương mà sinh khí, tâm bình khí hòa nói:
- Ta đích thật là bằng hữu của tiểu thư các ngươi, không tin có thể thông bẩm một tiếng, tiểu thư các ngươi biết rõ ta đến, nhất định sẽ tự mình tới!
- Tự mình tới? Chỉ bằng ngươi? Ngươi tính toán ngon vậy sao!
Hộ vệ như nghe được chuyện cười, trên mặt xem thường càng đậm.