Thời điểm nhàn hạ, cũng luyện chế ra không ít Khiết Linh Đan, 150 viên với hắn mà nói chỉ là số lượng nhỏ, về phần Tiên Khí trung phẩm, ở Vân Vũ Tông vơ vét một phen, trên người đã có hơn mười chuôi, cũng không tính là thứ tốt.
- Đa tạ!
Thanh niên tiếp nhận đồ vật, vội vàng thu vào đan điền, ngay sau đó thừa cơ tuyên truyền.
- Mọi người thấy chưa, những thứ này của ta tuyệt đối đều là bảo vật, vị tiểu huynh đệ này là người biết hàng...
Thằng này không hổ là thiên tài bán hàng, Nhiếp Vân mua hàng, ngược lại để cho hắn trong nháy mắt trở thành trung tâm giao dịch, rất nhiều người đều ôm trạng thái thử xem không ít.
- Trên lân phiến này nên khắc một bộ võ kỹ... Nhưng tiếc lân phiến không được đầy đủ, không cách nào tu luyện!
Thấy thằng này hiếm thấy như thế, Nhiếp Vân không dừng lại nữa, vừa đi trong nội tâm vừa suy tư.
Cầm lân phiến trong tay, hắn liền biết đây là vật gì rồi, rõ ràng cất dấu một bộ võ kỹ hết sức lợi hại, chính bởi vì như thế mới sẽ xuất hiện bảo quang sáng chói, không trọn vẹn không được đầy đủ, hào quang mới lúc ẩn lúc hiện.
- Nếu như có thể luyện thành nhất định là võ kỹ không kém, chắc có lẽ không yếu hơn Thất Tinh kiếm...
Trong nội tâm nghĩ, con mắt Nhiếp Vân đã rơi vào một phù văn trên lân phiến.
Phía trên có năm chữ to rồng bay phượng múa...
Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ!
Năm chữ sâu sắc không biết dùng ngôn ngữ chủng tộc gì ghi thành, che giấu ở trong góc lân phiến, linh hồn cũng nhìn quét không đến, chỉ có thiên phú Thiên Nhãn phối hợp thiên phú Thiên Nhĩ, cẩn thận quan sát lắng nghe mới có thể phát giác.
Thiên Nhĩ cảm ứng năm chữ, như Cửu Thiên chi tinh, diệu diệu sinh huy, xa xôi yên lặng, để cho người nhìn lên một cái, liền sinh ra cảm giác cao xa.
- Cửu Thiên nhân, hư không kị! Cổ Vân trèo lên Đông Sơn mà nhìn thiên hạ, thân cao chí viễn, khí cao lực thịnh! Ý tồn phá thế chi quang, lòng sinh Cửu Thiên...
Dưới năm đại tự là một đám chữ nhỏ, tuy không nhiều lắm, chỉ có vài chục chữ, lại làm cho người nhiệt huyết sôi trào, khó có thể tự chế.
Nhất là thiên phú Võ Đạo sư, giống như Thao Thiết Cự Thú thấy được vị ngon, ẩn ẩn run rẩy, hận không thể bổ sung nguyên vẹn.
- Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ, xem danh tự hẳn là chỉ pháp, nhưng tiếc không trọn vẹn, không cách nào tu luyện...
Cái lân phiến này chỉ có quy tắc chung, không có phương pháp tu luyện, càng không có chiêu số, không thể tu luyện, nhìn một hồi, tâm ngứa khó nhịn, biết rõ chỉ có tìm được lân phiến còn lại mới có thể tu luyện, lúc này lưu luyến không rời thu nhập thứ này vào Nạp Vật Đan Điền.
- Cái này tìm được ở Hồng Nham sơn, bộ phận còn lại có lẽ cũng có thể tìm được, hôm nay nhất định là không còn kịp rồi, đợi chuyện bên này xong đi qua cũng không muộn!
Ngăn chặn tâm tình kích động, Nhiếp Vân lần nữa đi dạo.
Đã có Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ, đằng sau lại xem cái gì đó cũng cảm giác được như ngói vụn, khó có thể nuốt xuống.
Lại vòng vo hơn một giờ, không có phát hiện bảo bối gì. Hắn cũng chẳng muốn ra tay trao đổi lần nữa.
- Tới trước được trước, vật này là ta chứng kiến trước, hơn nữa báo giá nhà bán cũng đồng ý. Ngươi muốn tranh đoạt, phải có thứ tự đến trước và sau a!
Ngay thời điểm hắn đi dạo có chút nhàm chán, ý định tìm Hứa Hinh Thiến trở về, đột nhiên nghe được một thanh âm tức giận vang lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Hinh Thiến đang đứng trước một quầy hàng, cùng một nữ tử cãi lộn.
- Tới trước được trước. Chê cười! Ngươi vừa ý liền là của ngươi? Toàn bộ Linh giới ngươi cũng xem qua rồi, chẳng lẽ ngươi nói toàn bộ Linh giới đều
là của ngươi?
Nữ tử nói chuyện dáng người cao gầy, nùng trang diễm mạt, ngữ khí bất âm bất dương mang theo hương vị khiêu khích.
Địa phương hai người đối chọi gay gắt, chung quanh người bày quầy bán hàng, tựa hồ biết rõ thân phận của các nàng đều không đơn giản, nhao nhao né tránh, sợ chọc tới phiền toái.
- Liễu Mạc Yên, ngươi ít ở chỗ này nói hưu nói vượn cưỡng từ đoạt lý, hôm nay đồ vật này ta muốn định rồi!
Hứa Hinh Thiến nhướng mày, đột nhiên chộp tới.
- Ha, như thế nào, muốn cứng rắn đoạt, Hứa Hinh Thiến phách lực thật lớn, các vị hộ vệ đại ca, chẳng lẽ các ngươi bỏ mặc loại người phá hư quy củ ở chỗ này quấy rối?
Ngăn trở động tác của Hứa Hinh Thiến, nữ tử gọi Liễu Mạc Yên kia ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh. Nhìn về phía mấy hộ vệ cách đó không xa nói.
- Nơi này là Khu Tu tháp giao dịch hội, không cho phép cưỡng ép mua bán, Hứa Hinh Thiến đại nhân, tuy ngươi là Khu Tu sư, lần nữa phá hư quy củ mà nói, chúng ta cũng sẽ không khách khí!
Một thanh niên chứng kiến mị thái của Liễu Mạc Yên, tâm thần rung động, đi nhanh tới, nghĩa chính ngôn từ, khí thế kinh người.
Người thanh niên này có thực lực La Tiên cảnh sơ kỳ, phối hợp áo giáp màu đen toàn thân, nhất cử nhất động mang theo uy nghiêm lớn lao.
Vượt qua hai người cãi lộn, Nhiếp Vân nhìn lại đồ vật Hứa Hinh Thiến cầm, là một hộp gỗ không lớn, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt, tựa hồ ngửi mùi thơm này, có thể làm cho nhân tâm an bình, tâm táo bạo diệt hết.
- Lại là Ưu Vân U Phật Hương! Khó trách có thể khiến cho hai người tranh đoạt...
Xuyên thấu qua hộp gỗ nhìn một chút, Nhiếp Vân nhận ra đồ vật trong đó.
Ưu Vân U Phật Hương là một loại hương liệu trân quý của Phật môn, nhen nhóm lên chẳng những có thể để cho nhân tâm an bình, tinh thần càng thêm tập trung, quanh năm hấp thu, còn có thể làm cho thân thể con người biến chất, làn da càng thêm bóng loáng, tế bào càng sinh động.
Nói trắng ra là công năng trú nhan, để cho người xinh đẹp.
Chính bởi vì có loại công hiệu này, nên hương liệu kia được rất nhiều tu luyện giả nữ tính tôn sùng là thánh vật, muốn tìm một lạng mà không thể được.
- Cưỡng ép mua bán? Trương Tiên, trước khi nói chuyện phải hỏi cho rõ ràng!
Hứa Hinh Thiến không nghĩ đến Liễu Mạc Yên này gọi hộ vệ qua, cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn chủ quán bán hương liệu.
- Vị Tiểu ca này, vật này có phải ta vừa ý trước, cùng ngươi thương nghị tốt giá cả, tự nguyện bán cho ta hay không?
Bán đồ chính là một thanh niên tuổi không lớn lắm, nghe được câu hỏi, vội vàng gật đầu.
- Đúng vậy, là ta tự nguyện bán cho ngươi...
Nói đến đây nhìn Liễu Mạc Yên.
- Là nàng chạy tới cướp đoạt, hơn nữa giá cả mở rất thấp...
BA~!
Thanh niên lời còn chưa nói hết, bị một cái tát rút té xuống đất, Liễu Mạc Yên nhíu mày.