- …Ngược lại còn cảm thấy tịch mịch, khó chịu! Đây là Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ trước kia ta sáng chế ra, khắc vào lân phiến lấy ra từ trên người thần thú, tổng cộng có năm thức, còn có một giọt máu huyết của thần thú tặng người hữu duyên!
Ở phía dưới cùng của bức tường có khắc mấy chữ này.
- Không ngờ Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ lại là do vị Vô Địch Tiên Quân này sáng chế? Quá lợi hại!
Nhiếp Vân hít một ngụm khí lạnh.
Nghe thanh âm của Độc Cô Vô Địch, chỉ sợ hắn ta cũng không quá thỏa mãn với bộ Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ này, đại tuyệt chiêu so với Thất Tinh kiếm còn mạnh không ngờ cũng bị hắn bất mãn. Chẳng lẽ Vô Địch Tiên Quân này thực sự đúng như lời của đối phương? Vô địch thiên hạ?
Thế nhưng... Nếu như thực sự vô địch thiên hạ thì đối phương sao lại chết? Là ai giết hắn ta?
Nơi này tại sao lại biến thành Cổ chiến trường, đồng thời tan vỡ nghiêm trọng như thế?
Từng tầng nghi hoặc lập lòe trong đầu khiến cho Nhiếp Vân càng ngày càng mê hoặc.
Bất quá loại nghi hoặc này không có khiến cho hắn nghi hoặc được bao lâu đã bị sự thực trước mắt đánh thức.
Huyễn Vũ không có bất kỳ hứng thú nào với nội dung trên bức tường, lúc này người này đang vượt qua tường đá, đi vào bên trong phòng.
- Ha ha, lần này phát tài rồi!
Mới đi vào trong phòng, tiếng cười lớn của Huyễn Vũ đã vang lên, dường như có chút liều lĩnh, điên rồ.
Nhiếp Vân sợ bỏ qua thứ gì đó cho nên cũng không dám dừng lại mà theo sát phía sau đối phương, đi vào phòng.
Ở chính giữa căn phòng là một cái bàn đá không lớn, bên trên có đặt năm cái lân phiến vàng óng ánh, hoàn toàn khác với những khối lân phiến mà hắn gặp trước đó. Lân phiến này lớn hơn, bên cạnh còn có một bình ngọc, tuy rằng còn chưa mở nắp bình ra, thế nhưng vẫn có thể cảm nhạ được lực lượng cường đại và bành trướng ẩn chứa bên trong.
- Đây là máu huyết của Hoa Tử thần thú?
Nhiếp Vân lập tức hiểu rõ, ánh mắt trần ngập lửa nóng.
Tuy rằng không biết thứ gọi là máu huyết này có thể làm được cái gì, nhưng mà từ thái độ của Huyễn Vũ cùng với lời nói của Độc Cô Vô Địch mà xem, đây tuyệt đối không phải là vật đơn giản.
- Thứ này là của ta, tới đây cho ta!
Huyễn Vũ cười ha hả, vươn tay chộp về phía bình ngọc.
Tốc độ bàn tay của hắn cực nhanh, vừa mới xuất hiện đã đi tới trước mặt bàn đá, bất quá còn không có chộp bình ngọc tới tay thì có một thứ còn có tốc độ nhanh hơn hắn đã lướt lên, bình ngọc và lân phiến trước mắt hắn trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
- Cái gì?
Thấy như vậy một màn, sự kinh hỉ trong lòng Huyễn Vũ lập tức bị sự phẫn nộ thay thế, hai hàng lông mày nhướng lên như rơi vào trong điên cuồng, ngay sau đó hắn đã nghe thấy một đạo thanh âm khiến cho trong lòng hắn lạnh mình kinh hãi.
- Khặc khặc, không nghĩ tới ngươi lại có thể tìm ra thứ này, bằng vào thứ này, nhất định thực lực của ta còn có thể tiến thêm một bước. Ngươi đối tốt với ta như vậy, nhất định ta sẽ khiến cho ngươi một cỗ thi thể nguyên vẹn!
Thanh âm chấm dứt, ngay sau đó một quỷ trảo gầy gò chộp về phía trước.
- Trấn Huyền Tu La? Tại sao ngươi lại ở chỗ này... Không có khả năng! Ngươi chính là Nhiếp Vân. Ngươi muốn cướp đi bảo bối của ta sao? Nằm mơ!
Nhìn rõ bộ dáng của người lên tiếng, đầu Huyễn Vũ như trực tiếp nổ tung, căn bản không thể tin được, miệng gào rú một tiếng, nhanh chóng đánh ra một quyền nghênh đón.
Một quyền này mang theo lực lượng toàn thân của hắn, nổ vang trong không gian nhỏ hẹp, như là một đám thanh âm phúng điếu vang vọng trong linh hồn vậy.
Đây chính là tuyệt mà hắn chuẩn bị ở đằng sau, từ đầu tới giờ một mực không
sử dụng, Chí Tôn vãn ca!
Ô ô ô!
Chí Tôn vãn ca thi triển ra, ngay cả thiên địa dường như cũng gặp chuyện thương tâm, bầu không khí đìu hiu tràn ngập, trong tiếng ca mang theo vẻ đau khổ, khiến cho trong lòng người ta rét run, tinh thần tùy thời đều có thể sụp đổ.
Chiêu này Chí Tôn vãn ca này mang theo công kích và lực lượng cường đại trùng kích linh hồn, nhìn uy thế của nó, cho dù là cường giả Huyền Tiên cảnh đụng phải cũng phải tránh né phong mang, khó có thể chống lại được.
Chiêu số này của Huyễn Vũ rất lợi hại, chiêu số của đối phương thì thô bạo cường đại. Cánh tay duỗi về phía trước rồi điểm một chỉ, trên không trung xuất hiện một quả cầu xoay tròn, nhanh chóng va chạm cùng với Chí Tôn vãn ca ở một chỗ, cả hai như nổ tung.
Không có sắc thái sáng lạn, không có tiên lực, Tu La sát khí chấn động. Cả hai đạo công kích vừa mới nổ tung thì Huyễn Vũ ngay lập tức cảm thấy ngực mình như bị cự chùy oanh kích, cảnh vật trước mắt tối sầm, thân thể bay ngược về phía sau, đụng vỡ vô số mặt tường. Toàn bộ cung điện dưới lực lượng cuồng bạo vỡ ra từng tấc, tạo thành một đám mây hình nấm.
- Ngươi không phải là Nhiếp Vân... Trấn Huyền Tu La, ta và ngươi thề không đội trời chung!
Va chạm với chiêu số của đối phương, Huyễn Vũ lập tức biết rõ người này không phải là Nhiếp Vân Ngụy trang ra. Nhiếp Vân kia bất quá chỉ có thực lực Thiên Tiên cảnh, cho dù sức chiến đấu có mạnh mẽ hơn nữa cũng tuyệt đối không ngăn cản nổi Chí Tôn vãn ca của hắn. Mà bây giờ đạo công kích kia chẳng những đánh nát vãn ca mà còn một chiêu khiến cho bản thân hắn có được thiên phú Duệ Kim sư cũng bị thương, loại sức chiến đấu này, tuyệt đối là cấp bậc Huyền Tiên!
Cấp bậc Huyền Tiên ở đây cũng chỉ có Trấn Huyền Tu La mà thôi! Không phải là hắn ta thì còn có thể là ai?
Trước đó tuy rằng rất muốn Trấn Huyền Tu La là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ. Cho dù giết không nổi thì cũng không sao. Mà trong lòng hắn hiện tại sát ý sôi trào thiêu đốt, hận không thể lập tức động thủ!
- Nhanh trốn, hiện giờ còn chưa phải là lúc báo thù...
Ngay khi đầu hắn bốc hỏa, thậm chí còn có ý định tự bạo đồng quy vu tận với đối phương thì đột nhiên cánh tay tê rần, bị một bóng người giữ chặt, thân thể trầm xuống, nhanh chóng chui vào mặt đất!
- Nhiếp Vân là ngươi...
Nhìn thấy người cứu tính mạng của mình không ngờ lại là người nọ, Huyễn Vũ sững sờ.
Không phải là ai khác, mà chính là Nhiếp Vân một mực quấy rối hắn.
Lúc này sắc mặt Nhiếp Vân chật vật, dường như cũng bị lực lượng bạo tạc nổ tung vừa rồi trùng kích, bất quá trên người lại không có thương thế quá lớn, có lẽ đã lợi dụng Mộc Sinh chi khí chữa trị tốt.
- Không sai, chính là ta. Nếu như ta tới chậm một hô hấp, chỉ sợ ngươi sẽ bị Trấn Huyền Tu La giết chết! Thế nào? Mấy lời trước đó của ta ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?...