Sưu!
Linh hồn cộng sinh của Di Hoa cũng bị cuốn vào lỗ thủng đằng sau mặt người rồi biến mất không thấy gì nữa.
- Hắn ta cũng muốn mang đi!
Thoáng cái mang đi Di Hoa, con mắt trên mặt người chăm chú nhìn vào trên người Huyễn Vũ, tinh thần khẽ động, Nhiếp Vân cảm thấy khí kình toàn thân tán loạn, lực lượng nắm lấy cổ đối phương lập tức tiêu tán.
- Hắn ta sao? Ngươi vẫn không nên mang đi thì hơn, chết!
Huyễn Vũ một đường bố trí bẫy rập hắn, sao hắn có thể cho phép đối phương được mang đi cơ chứ? Cho dù người trước mắt này là Linh Hồn sư cũng không được!
Nhiếp Vân nhướng mày, lòng bàn tay có lực lượng bắn ra.
Phanh!
Ngay cả tiếng kêu thảm Huyễn Vũ cũng không thể phát ra, thân thể đã nổ thành thịt nát.
- Ngươi dám vi phạm ý chí của ta? Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi?
Nhìn thấy Nhiếp Vân không để ý tới uy nghiêm của nàng, trực tiếp tiêu diệt Huyễn Vũ đánh chết, trên mặt người này rốt cục cũng có chút khó coi.
- Đương nhiên ngươi dám giết ta. Bất quá, ta cũng dám giết hắn! Đại trượng phu sống trên đời phải khoái ý ân cừu, dám yêu dám hận. Nếu như bởi vì người yêu thân phận cao quý mà tự ti, bởi vì thế lực sau lưng cừu nhân cường đại mà rút lui. Như vậy còn tu đạo, tu tâm cái rắm. Cho dù có tu luyện tiếp, chỉ sợ cũng đều là phế vật!
Nhiếp Vân không sợ hãi chút nào, miệng cao giọng nói ra.
- Tốt, rất tốt, phi thường tốt!
Biểu lộ của mặt người kia lần nữa trầm mặc, liên tục nói ba tiếng tốt. Thoáng cái hóa thành quang mang tản ra bốn phía, vòng xoáy trước mặt như lỗ đen cũng ầm ầm sụp đổ, không còn một chút tung tích nào nữa.
- Đi rồi sao?
Cẩn thận tìm kiếm một vòng, phát hiện mặt người kia đã hoàn toàn đi rồi, Nhiếp Vân thở dài một hơi, toàn thân mềm nhũn, ngồi ngay xuống phía dưới.
Mỗi lần đối kháng với mặt người kia cũng giống như trải qua một trận chiến đấu vậy, chênh lệch cấp bậc thật sự quá lớn!
Mà cao thủ như vậy không ngờ lại không phải là đối thủ của Đạm Đài Lăng Nguyệt... Thật không biết lúc trước nha đầu kia ở trước mặt hắn ẩn giấu bao nhiêu thực lực!
Thiên Đạo sư xếp hạng thứ ba! Cường giả vô thượng khống chế Thiên Đạo...
Nhớ tới lúc trước mình luôn nói phải bảo vệ nàng... Có lẽ ở trong mắt nàng, chỉ là vui đùa mà thôi.
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ hoàn thành hứa hẹn này với nàng, thực hiện hứa hẹn mà ta từng nói!
Nắm đấm xiết chặt, trong mắt Nhiếp Vân lộ ra vẻ kiên định.
Thực lực của đối phương cường đại thì thế nào chứ? Từ Khí Hải Đại Lục từng bước một đi tới đây, hắn có thiên phú, cũng có đủ tự tin!
Một đường đi tới nay hắn đã có lòng tin của cường giả, dù là không có pháp quyết vô danh, thì về sau hắn cũng có thể thành tựu vô thượng đại đạo, đứng trên đỉnh phong của nhân loại!
Hô!
Thân thể Nhiếp Vân nhoáng cái tiến vào Bắc Đẩu tinh cung.
Tuy rằng vừa mới tấn chức, vô luận thân thể hay là linh hồn đều đã có tiến bộ rõ ràng, nhưng mà sau khi giằng co với Linh Hồn sư, cả người đau đớn như bị xé rách, hư thoát vô cùng.
Khoanh chân ngồi trên Tu luyện thai của Tinh Cung, Mộc Sinh chi khí nhiều lần gột rửa, khí tức uể oải cũng dần dần khôi phục.
Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt!
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Vân lần nữa đứng dậy, nhoáng một cái rời khỏiTinh Cung, một lần nữa trở lại tế đàn ở cái động dưới mặt đất.
Trải qua một phen tu luyện, toàn bộ tác dụng phụ do hắn giằng co với Linh Hồn sư đều biến mất, hiện tại tinh khí thần no đủ, cao thấp toàn thân bắn ra lực lượng mạnh mẽ.
- Đan điền này thật là quái dị... Tuy rằng không có cách nào hình thành Linh hồn đan điền nhưng lại có một bộ phận công hiệu, có thể ngăn cản
công kích linh hồn, thật là kỳ quái...
Đứng phía trên tế đàn, Nhiếp Vân cúi đầu nhìn về phía một cái đan điền bên trongKhí Hải vẻ mặt mê hoặc không thôi.
Lúc trước đan điền này hắn từng sử dụng qua Linh hồn chi khí, dưới áp bách của Linh Hồn sư đã xảy ra lột xác, tuy rằng không thể nào hóa thành Linh hồn đan điền, thế nhưng lại quy dị có công hiệu ngăn cản công kích linh hồn. Loại chuyện như vậy ngay cả Nhiếp Vân cũng không làm rõ được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Bất quá, đối với hắn mà nói đây là chuyện tốt, đã có năng lực chống cự cường giả công kích linh hồn. Như vậy cho dù đụng phải cường giả linh hồn thì cũng không cần phải sợ hãi!
- Thực lực của ta tăng lên không ít. Chỉ là vẫn không có một chút điểm cống hiến nào a.
Không tại xoắn xuýt việc của đan điền kia nữa, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua một chút, lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật vất vả mới đột phá, vốn định đánh chết Trấn Huyền Tu La, không nghĩ tới đầu Tu La này lại bị Linh Hồn sư kia nhúng tay, thoáng cái đánh chết.
Tu La không phải bị hắn giết chết, đương nhiên không có điểm cống hiến, quả thực đáng tiếc cho cơ hội tốt như vậy!
Hơn nữa điều khiến cho hắn xoắn xuýt nhất chính là Tu la, Huyền Tiên cảnh đại bổ a. Cho dù không có điểm cống hiến, nếu như lưu lại thi thể… Như vậy có thể khiến cho hắn lần nữa đột phá, đạt tới La Tiên cảnh trung kỳ, cho dù là hậu kỳ cũng không thành vấn đề. Mà bây giờ lại bị đánh nát, cái gì cũng không tìm thấy, cho dù muốn thôn phệ thì cũng bất lực!
- Nhan Chi này thực sự là phung phí của trời a!
Thở dài một tiếng, vẻ mặt Nhiếp Vân bi phẫn, có chút tức giận vì bản thân ra tay quá chậm.
- Tuy rằng không có săn giết Tu La, không có điểm cống hiến, nhưng mà đám người Huyễn Vũ đều chết hết, có lẽ cũng tính toán là bên Tiếu Đằng đạo nhân chiến thắng a!
Nở nụ cười, Nhiếp Vân đang định bay về chỗ trước đó tìm kiếm đám người Hứa Hinh Thiến thì đột nhiên hai mắt rơi vào trên thi thể của Huyễn Vũ.
Sau khi chết Huyễn Vũ, Linh Hồn sư Nhan Chi cũng mang thi thể của hắn đi.
- Đúng rồi, ta không có điểm cống hiến, trên người tiểu tử này chắc có lẽ sẽ có a... Hơn nữa, hắn thân là Khu Tu sư Ngũ Phẩm chắc có lẽ cũng có không ít bảo bối!
Hai mắt Nhiếp Vân sáng rực lên.
Huyễn Vũ là đại đệ tử của Tô Dương, Kim Vân Khu Tu sư Ngũ phẩm, địa vị tôn sùng, bảo bối trên người nhất định không ít!
Không nói thứ khác, chỉ bằng vào kiện bảo vật như bàn cơ kia thì giá trị cũng không thể đo lường!
Đáng tiếc vì mở ra nơi này, bàn cờ kia đã dung hợp với mặt đất, không có cách nào lấy ra nữa. Bằng không, một kiện Tiên Khí tuyệt phẩm, tuyệt đối có thể khiến cho thực lực của hắn lần nữa tăng lên.