- Hùng Lâm, ngươi có ý gì?
Sắc mặt Tiêu Nhiên trầm xuống.
- Không có ý gì, chỉ là chấp pháp công bằng mà thôi.
- Ta hoài nghi hai người này là Tu La ngụy trang, phải nghiêm khắc thẩm tra, như thế nào, ngươi không cho thẩm tra là có chuyện ẩn ở bên trong sao?
Nốt ruồi của Hùng Lâm run lên, hắn cười lạnh.
- Tu La? Ta Tiêu Nhiên thân là đệ tử Tiêu gia sẽ mang Tu La tiến vào Cửu Tiêu Thân?
Tiêu Nhiên nhíu mày nói một câu.
Đối phương hoài nghi Nhiếp Vân và tiểu Long, tương đương xúc phạm tự tôn và thành tín của hắn.
- Việc này cũng không nhất định.
Hùng Lâm cau mày, hắn cười lạnh lên tiếng.
- Tu La Vương xuất thế lần nữa, người nào cũng có thể ngụy trang, ta thấy hai người này không những phải thẩm tra, ngươi cũng phải tiếp nhận thẩm tra!
- Đối với việc phụ trách Cửu Tiêu Thiên, nếu như Tiêu huynh không muốn phối hợp thì thật xấu hổ, ta lập tức bẩm báo lên, đến lúc đó... Hắc hắc!
- Kiểm tra ta? Hùng Lâm, ngươi thật lớn mật!
Tiêu Nhiên không nghĩ tới đối phương lại nói như thế, sắc mặt của hắn trầm xuống.
- Như thế nào? Ngươi không tiếp thụ thẩm tra, chẳng lẽ có tật giật mình, là Tu La ngụy trang, nếu như không phải Tu La ngụy trang, thẩm tra là việc phải làm.
Hùng Lâm dựa thân phận ngăn cản trước mặt ba người, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, dường như nếu không thẩm tra sẽ không cho ba người bọn hioj đi vào.
- Thẩm tra? Thẩm tra thế nào?
Thấy hai người giằng co, Nhiếp Vân nghi hoặc hỏi.
- Thẩm tra rất phiền toái, đầu tiên phải nói rõ thân phận, sau đó giao tất cả đồ trong nạp vật đan điền để kiểm tra, một khi có đồ vật trân quý sẽ cắt xén, biểu hiện là thẩm tra trên thực tế là trung gian kiếm lời túi riêng!
- Cuối cùng người bị thảm tra phải bị liệt diễm, nước sôi đổ lên người kiểm tra, vô cùng phiền toái, có khi bảy tám ngày còn chưa xong.
Tiêu Nhiên cau mày.
- Hùng Lâm là người thập đại gia tộc, là người Hùng gia, một lần thí luyện bởi vì bắt ép một thiếu nữ bị ta phát hiện cho nên giáo huấn một lần cho nên hắn vẫn ghi hận trong lòng, lúc này mới cố ý khó xử ta...
- Ah!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Xem ra trong thập đại gia tộc cũng không phải thập phần sự hòa thuận, trong đó mâu thuẫn không ít.
- Nếu như ta không muốn thì sao?
Su khi giới thiệu với Nhiếp Vân một câu, Tiêu Nhiên tiến lên phía trước một bước, khí tức trên người của hắn bêin hóa.
Trước kia tao nhã, không thèm quan tâm với cái gì cả, hiện tại trên người tỏa ra khí phách vô song giống như trường kiếm ra khỏi vỏ.
- Không muốn?
Đối mặt với khí thế của hắn, Hùng Lâm có phầm kinh ngạc lui về phía sau một bước, sau đó sắc mặt của hắn dữ tợn, nốt ruồi trên trán biến thành màu đỏ, hắn như cười mà không phải cười lên tiếng.
- Vây bọn chúng lại! Ba người này là Tu La ngụy trang, chỉ cần chúng dám phản kháng thì giết bất luận tội.
Xem ra hắn ăn chuẩn tính tình của Tiêu Nhiên cho nên cố ý chờ như vậy.
- Tiêu huynh, thật xấu hổ!
Những người khác không tham gia vào tranh đấu giữa hai người nhưng có mệnh lệnh tại thân nên đành phải vây ba người lại.
- Giết chết bất luận tội? Ha ha, tốt! Xem ra Tiêu Nhiên ta trong khoảng thời gian này không có động thủ nên các ngươi đều xem ta thành kẻ dễ khi dễ.
Tiêu Nhiên cau mày lại, một đạo khí tức đang ngủ đông bộc phát, dường như chỉ cần đối phương dám ngăn cản thì hắn nhất định sẽ đột nhiên ra tay, lực bộc phát siêu cường.
- Như thế nào? Muốn động thủ? Muốn động thì ngươi động đi, chỉ cần ngươi dám động tay, cho dù ngươi không phải Tu La ngụy trang cũng xúc phạm tối kỵ, công nhiên tập kích thủ hộ giả Cửu Tiêu Thiên, đây là tội ác tày trời, đến đây, có bản lĩnh thì đến đây, Hùng Lâm ta chờ ở nơi đây, tuyệt đối không hoàn thủ!
Hùng Lâm cười ha ha, trong mắt mang theo đắc ý.
Thủ hộ giả Cửu Tiêu Thiên mặc dù không có thực quyền quá lớn
nhưng đại biểu thông cho bình chướng của Cửu Tiêu Thiên, có người dám công nhiên tới đối nghịch, mặc dù là đệ tử thập đại gia cũng chọc không ít phiền toái.
- Ngươi!
Tiêu Nhiên không nghĩ tới gia hỏa này vô sỉ như vậy, hắn giận sắc mặt đỏ lên, đang muốn phát tác đột nhiên bả vai có bàn tay đè hắn lại, lúc này kéo hắn về phía sau.
Quay đầu nhìn lại, chính là Nhiếp Vân.
- Để cho ta tới giải quyết đi!
Nhiếp Vân mang trên mặt nụ cười tự tin.
- Ngươi...
Tiêu Nhiên sững sờ.
Hắn thân là đệ tử thập đại gia tộc nhưng đối mặt loại tình huống này lại không có biện pháp gì, đối phương làm sao có thể nghĩ ra biện pháp này?
Đột nhiên hắn nhớ tới thiếu niên thần kỳ, cuối cùng vẫn gật đầu lui về phía sau một bước.
- Tiểu tử? Ngươi muốn giải quyết? Một tiểu tiểu Kim tiên cảnh mà giả thành đại nhân vật, cút sang một bên!
Hai người đối thoại với nhau hắn nhìntrong mắt, Hùng Lâm thấy Tiêu Nhiên lui bước để một tiểu tử Kim Tiên cảnh ra mặt giải quyết thì cười mêệt thị.
Hắn thân là đệ tử thập đại gia tộc Thánh Tiên cảnh, đúng là không đặt Kim Tiên cảnh vào trong mắt.
- Đừng gấp gáp như vậy, ta mang theo thành ý mà tới.
Thấy thái độ của hắn, Nhiếp Vân cũng không tức giận, hắn tươi cười và nói.
- Mang theo thành ý? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng bảo vật hối lộ ta? Nói cho ngươi biết, Hùng Lâm ta không ăn bộ này!
Hùng Lâm trừng mắt nhìn sang.
- Hối lộ? Ngươi nói đúng, tuy nhiên lại không phải bảo vật...
Trong khi nói chuyện, Nhiếp Vân đã đi tới trước mặt Hùng Lâm sau đó áp thấp giọng nói, đột nhiên nắm tay phải của hắn đánh thẳng về phía trước.
Ầm ầm!
Một quyền này đánh ra cực kỳ rất nhanh, làm cho người ta căn bản không tưởng tượng nổi là, lực lượng cuồng bạo giống như một tấm lụa, thời gian không gian không tồn tại trước mắt nó, còn chưa kịp phản ứng thì nó đã xuất hiện trước mặt.
- Ngươi...
Hùng Lâm không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên ra tay, hơn nữa động tác nhanh như vậy, còn chưa kịp phản kích đã cảm thấy bụng của hắn đau đớn rất lớn.
Bành!
Máu tươi tung tóe, hắn bay ngược về phía sau.
- Ngươi dám đánh ta...
Lúc này nện mạnh vào mặt đất, Hùng Lâm có cảm giác nội tạng tan vỡ, đau đớn tới mức đổ mồ hôi lạnh, thân thể đau đớn nhưng mất mặt quá nhiều, hắn tức giận nghiến răng sau đó hét lớn.
Răng rắc!
Hắn còn chưa dứt câu đã có một cước đạp lên mặt hắn.
- Ta đánh ngươi? Nói đùa gì vậy, Hùng Lâm đại nhân, ngươi đang tự bay về phía sau làm mình bị thương đấy!
- Ta chỉ là tiểu tiểu Kim Tiên, cho dù muốn đánh nhau với ngươi cũng không có khả năng động thủ nha!
Bàn chân hắn lại đạp lên mặt Hùng Lâm.
Xoẹt zoẹt~!
Xoẹt zoẹt~!
Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.