Tiểu Long xông tới, trên người nó sinh ra khí lãng đáng sợ.
- Hắc Long Thánh Tôn... Là người Tiêu gia phục sinh ngươi?
Bị ngăn cản công kích, Đạm Thai Sang Vũ hiểu ra, hắn nhận ra thân phận của Hắc Long trước mặt.
- Không sai, Nhiếp Vân là lão đại của Long Hoàng đại nhân, ai dám động đến hắn ta sẽ giết ai, tuy ta chết nhiều năm như vậy, chưa bao giờ chiến đấu qua nhưng nếu thật ra tay toàn lực, chỉ sợ có ít nhất ba người các ngươi phải vẫn lạc.
Trong lời nói mang theo uy hiếp lớn lao, trên mặt Hắc Long Thánh Tôn không mang theo chút tình cảm gì, dường như hắn đang trình bày sự thật hiển nhiên.
- Ngươi...
Đạm Thai Sang Vũ biến sắc.
Sắc mặt tất cả gia chủ biến thành khó coi.
Tuy bọn họ không muốn thừa nhận nhưng sự thật đúng là như thế.
Hắc Long Thánh Tôn là nhân vật quát tháo thượng cổ, hắn phối hợp Hắc Long Lệnh, cho dù bọn họ có được chí bảo truyền thừa, cho dù chống lại cũng chật vật tới cực điểm, gây chuyện không tốt thật phải vẫn lạc vài người.
- Hắc Long Thánh Tôn, ngươi năm đó vì đánh chết Tu La Vương mà chết, phấn đấu vì Linh giới, hiện tại tiểu tử này muốn phá hư an nguy của Linh giới, chẳng lẽ ngươi hi vọng tâm nguyện sau khi chết còn chưa hoàn thành hay sao?
Đột nhiên Dương Chân quát.
Hắc Long Thánh Tôn năm đó vì cứu vớt Linh giới mà chết, hiện tại Nhiếp Vân ngăn cản bọn họ bày trận, bọn họ xem ra đây là hành vi đe dọa an nguy của Linh giới.
- Ta vì Ngũ Trảo Long Hoàng mà chết, Long Hoàng bảo ta làm gì, ta làm cái gì. Linh giới hủy diệt có quan hệ gì với ta chứ?
Hắc Long Thánh Tôn tùy ý khoát khoát tay, thản nhiên nói.
- Ngươi...
Không nghĩ tới hắn nói như vậy, sắc mặt Dương Chân khó coi, hắn quay đầu nhìn mọi người.
- Mọi người đừng nghe hắn nói, đồng loạt ra tay, thập đại gia tộc chúng ta phối hợp chí bảo truyền thừa, ta không tin không giết được lão quái vật mới phục sinh!
- Không sai động thủ đi!
Hiên Viên Mộc Phong nhớ tới vũ nhục lúc trước, hắn tiến lên phía trơớc một bước, hắn giơ Xã Tắc Ấn lên tùy thời ra tay.
- Nếu các ngươi đã quyết định như vậy ta cũng không khách khí, ai ngăn cản chúng ta cứu vớt Linh giới, kẻ đó là địch nhân lớn nhất của Linh giới, chết đi.
- Thập đại gia tộc chúng ta thủ hộ Linh giới nhiều năm như vậy, thiên đạo sư là Thiên Đạo thai nghén mà thành, có trách nhiệm và nghĩa vụ bổ Thiên Đạo, ai dám ngăn cản nàng đi bổ thiên, ta là kẻ đầu tiên không đáp ứng.
Thang gia chủ Thang Lang, Đoan Mộc gia chủ Đoan Mộc Húc cũng đi tới, bọn họ ôm đại kỳ và hô to khẩu hiệu.
- Hắc Long Thánh Tôn, ta kính nể phẩm chất của ngươi, lần này ngươi đứng sai đội rồi, thật không tốt, đừng trách chúng ta hạ thủ không lưu tình!
Hoàng Phủ Kỳ đi tới.
Rầm rầm!
Rất nhanh thập đại gia chủ riêng phần mình cầm trong tay truyền thừa chi bảo đi tới, mỗi người huyết mạch đều và bảo vật dung hợp, lại để cho bọn hắn kích xạ ra siêu việt Vương Tiên cường giả lực lượng, mười người vây kín, một cổ khổng lồ áp lực tự thiên mà hàng, lại để cho người sự khó thở.
- Lão đại, làm sao bây giờ?
Cảm nhận được áp lực nặng nề chung quanh, tiểu Long quay đầu nhìn sang Nhiếp Vân.
- Làm sao bây giờ, móa! Nếu bọn chúng không muốn sống, chúng ta cũng tiễn bọn chúng một đoạn đường.
Hai mắt Nhiếp Vân đỏ rực, hắn liếm liếm bờ môi.
Sau khi nhập ma, hắn cũng không còn sợ hãi chiến đấu là gì, ngược lại khát vọng máu tươi, trong nội tâm sinh ra cảm xúc khát máu.
- Ta sợ ai, năm đó Tu La Vương cũng chết trong tay ta, mấy tiểu tiểu Vương Tiên dám khiêu chiến uy nghiêm Ngũ Trảo Kim Long của ta, đều phải chết!
Đôi mắt Tiểu Long lóe sáng.
Tiểu Long, Hắc Long Thánh Tôn có thể trở thành vương giả ma nhân, trong
cơ thể ẩn chứa khát máu rất lớn, chính thức bộc phát còn cường đại hơn Nhiếp Vân là Huyết Ngục Ma Tôn rất nhiều.
- Dừng tay!
Vào lúc khí thế của song phương đè ép tới cực điểm, tùy thời sẽ chiến đấu, đột nhiên có giọng nói vang lên, Đạm Thai Lăng Nguyệt bị nhốt trong trận pháp đứng lên.
Trận pháp duy trì thời gian ngắn, dường như cũng không mang tới ảnh hưởng gì cho Đạm Thai Lăng Nguyệt, nàng đứng lên và dùng ánh mắt quyến luyến nồng đậm nhìn Nhiếp Vân.
- Nhiếp Vân chỉ vì không muốn ta bị tổn thương, cũng không phải muốn phá hư Linh giới!
Nàng nói một câu sau đó đi tới trước mặt Nhiếp Vân, bàn tay Đạm Thai Lăng Nguyệt phất một cái, cảm giác ấm áp tiến vào trong người hắn, ý chí hung tàn khát máu khi nhập ma của hắn rút lui như thủy triều.
Ở kiếp trước, sở dĩ Nhiếp Vân không có triệt để nhập ma cũng là vì nàng, không nghĩ tới kiếp nầy thực lực đạt tới cảnh giới này vẫn bị nàng xua tan.
- Nhiếp Vân...
Thấy ánh mắt đỏ rực của hắn biến thành màu đen, Đạm Thai Lăng Nguyệt hừ nhẹ, trong mắt mang theo ôn nhu nồng đậm.
- Ngươi là tội gì... Thật là khờ mà!
Trong lời nói mang theo oán trách, trong đó ẩn chứa quan tâm không che giấu được.
Nàng nhìn tất cả mọi chuyện vào trong mắt, trong nội tâm cảm động có thể nghĩ.
Biết rõ không có khả năng lại không do dự tiến lên, Nhiếp Vân ngươi thật khờ...
- Ta không muốn ngươi biến thành Thiên Đạo vô tình, ta nói rồi, ta sẽ đứng trước mạt che mưa chắn gio thay ngươi, ta nhất định làm được.
Khẽ cười một tiếng, hắn vuốt ve gương mặt nữ hài, ánh mắt Nhiếp Vân mang theo kiên định không thay đổi.
- Yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không để cho ngươi mất đi trí nhớ, nếu ta thức tỉnh Tu La Vương cũng nên để ta đích thân giải quyết.
Lời của hắn không lớn lại mang theo kiên định đáng tin.
- Ngươi giải quyết? Ngươi có bản lãnh đó sao?
Dương Chân xùy cười một tiếng
- Tu La Vương vào thời kỳ thượng cổ, hơn mười vị cường giả Tiên Quân liên thủ đối phó cũng không phải đối thủ, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, cũng muốn đối phó hắn? Chó chết không biết trời cao đất rộng, đừng tưởng rằng ỷ vào Đạm Thai Lăng Nguyệt thì hôm nay sẽ bỏ qua cho ngươi.
- Tiểu nhân vật mà thôi, có chút kỳ ngộ tự cho rằng mình siêu phàm, tính toán là cái gì chứ.
- Nếu Tu La Vương dễ đối phó như thế, cũng không cần thập đại gia tộc chúng
ta hao tâm tổn sức như thế...
Dương Chân nói xong lại có mấy gia chủ hừ lạnh.
- Tính toán cái gì?
Nghe được đám người Dương Chân nói thế, Nhiếp Vân còn chưa nói gì, đột nhiên Đạm Thai Lăng Nguyệt xoay người lại, đôi mi thanh tú nhíu lại, ánh mắt của nàng rét lạnh.
Loại rét lạnh này khác với lạnh lùng, mang theo uy nghiêm làm cho kẻ khác không dám nhìn thẳng, cho thấy nữ hài bình thường không nói chuyện đã bị chọc giận.