- Đây là Tỵ Hồn Linh Y! Chỉ cần mặc vào, chúng ta liền an toàn!
- Cảm ơn!
Nhiếp Vân không nghĩ tới đối phương ngay cả cái này cũng chuẩn bị xong, tiếp nhận linh y mặc lên người.
Lúc này nữ hài cũng lấy ra một bộ khác mặc lên.
Mặc Tỵ Hồn Linh Y vào, quả nhiên không có linh hồn công kích, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, dựa theo phương hướng Tuyết Tĩnh Nhi nói thẳng tắp bay về phía trước.
- A... Là ngươi, Nhiếp Vân, ngươi chết cho ta!
Ngay thời điểm hai người cấp tốc phi hành, đột nhiên không trung có một tiếng gào thét sắc bén, một đầu quỷ dữ tợn thẳng tắp lao đến hắn.
Cái đầu quỷ này duỗi tay ra, hình thành một chưởng ấn cự đại, lăng không đè xuống, lực lượng đánh nát không gian, chiếu rọi Cửu Châu.
- Di Hoa?
Nhiếp Vân không nghĩ tới ở chỗ này có người có thể nhận ra mình, vốn sững sờ, lập tức nhận ra được.
Thằng này rõ ràng đúng là đối thủ cũ ở phàm giới, Di Hoa!
Di Hoa cùng Minh Tâm Lan linh hồn cộng sinh, sau khi được hắn đưa đến Linh giới, thời điểm Huyễn Vũ tế tự Linh Hồn sư, được cứu đi, không nghĩ tới đến nơi này!
Lúc này Di Hoa, tựa hồ cắn nuốt không ít quỷ đầu, thực lực so với trước kia tăng trưởng rất nhiều, nhất cử nhất động mang theo gió lạnh gào thét, để cho người ở sâu trong nội tâm không tự chủ được sinh ra khủng bố.
- Ngươi còn có thể nhận thức ta, rất không tồi! Chết đi!
Nghe Nhiếp Vân hô lên danh tự, Di Hoa si ngốc cười cười, bàn tay cực lớn áp xuống, như phong bạo quay cuồng.
- Thực lực của ngươi tiến bộ rất nhanh, bất quá vẫn kém ta một đoạn...
Đối mặt đối phương càn rỡ, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, bàn tay lăng không đưa về phía trước, công kích của Di Hoa lập tức tan rã, bị hắn niết ở trong lòng bàn tay. Tuy Di Hoa này tiến bộ rất lớn, nhưng so với Nhiếp Vân, vẫn chênh lệch nhiều lắm.
- Ngươi nhận thức hắn?
Nhìn động tác của hai người ở trong mắt, Tuyết Tĩnh Nhi có chút nghi hoặc.
Nàng tựa hồ không nghĩ ra vì sao Nhiếp Vân sẽ nhận thức linh hồn ở Hồn giới, lại có thù hận lớn như thế, thậm chí đã đạt đến tình trạng bỏ qua Tỵ Hồn Linh Y.
- Hắn là ca ca của Di Tĩnh...
Nhiếp Vân lắc đầu.
Lần này chuyên môn tới cứu Di Tĩnh, lại không nghĩ rằng gặp được ca ca của nàng, chẳng lẽ Thiên Ý như thế?
- Ca ca của Di Tĩnh?
Tuyết Tĩnh Nhi gật đầu.
Chuyện của Nhiếp Vân, trước kia nàng nghe nói qua, biết rõ Di Hoa này là nhân vật như thế nào.
- Nhiếp Vân, là ngươi? Nhanh giết ta đi, ta không muốn tiếp tục sống sót như vậy...
Hai người đối thoại chấm dứt, Di Hoa đột nhiên điên cuồng rống lên, nhìn kỹ lại, chẳng biết lúc nào đã biến thành một bộ hình dáng khác.
Minh Tâm Lan!
Linh hồn của Di Hoa rõ ràng vào lúc này biến thành mẫu thân của Dịch Thanh, Minh Tâm Lan.
Hai người linh hồn cộng sinh, lẫn nhau sống nhờ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, một phương phát triển, một phương khác tự nhiên cũng không ngoại lệ có được thực lực càng mạnh hơn nữa.
- Đây là... Linh hồn cộng sinh?
Tuyết Tĩnh Nhi sững sờ.
Trước kia chuyện Di Hoa cùng Minh Tâm Lan linh hồn cộng sinh, cũng không có nói tỉ mỉ, đột nhiên nhìn thấy, hiển nhiên có chút giật mình.
- Đúng vậy, nếu không phải như vậy, ta sớm đã giết hắn!
Nhiếp Vân thở dài một tiếng.
- Nếu có cơ hội nhìn thấy Linh Hồn sư, ta thật muốn hỏi, làm sao giải quyết vấn đề linh hồn cộng sinh!
Hắn nghĩ tới Nhiếp Đồng.
Tuy Linh Hồn sư đáng sợ, nếu thật có thể giải quyết sự tình Nhiếp Đồng, hắn nguyện ý đi mạo hiểm.
- Chuyện linh hồn cộng sinh này chỉ sợ Linh Hồn sư cũng không biết làm sao giải quyết...
Tuyết Tĩnh Nhi lắc đầu.
- Nàng cũng không biết làm sao giải quyết? Làm sao ngươi biết?
Nhiếp Vân nghi hoặc.
- Nếu như nàng biết, hai cái này đều là tín đồ của nàng, nên sớm đã tách
ra rồi, mà không phải tùy ý bọn hắn tranh đoạt quyền khống chế linh hồn, thừa nhận thống khổ!
Tuyết Tĩnh Nhi thở dài.
- Đúng vậy a!
Nhiếp Vân hiểu được.
Hoàn toàn chính xác, vô luận Di Hoa hay Minh Tâm Lan đều là tín đồ của Linh Hồn sư Nhan Chi, tín đồ linh hồn cộng sinh, nếu như dễ dàng tách ra, chỉ sợ nàng sớm đã xuất thủ!
- Ngươi trước ở chỗ này của ta, đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp tách ngươi ra Di Hoa!
Biết rõ tạm thời không có biện pháp tách linh hồn của bọn hắn ra, Nhiếp Vân không hề xoắn xuýt, bàn tay trảo một cái, thu linh hồn cộng sinh của Di Hoa cùng Minh Tâm Lan vào Nạp Vật đan điền.
Muốn giải quyết chuyện này, phải giữ bọn hắn ở bên người.
Không có Di Hoa trở ngại, hai người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh liền chứng kiến một đài cao xuất hiện ở trước mặt.
Cái đài cao này tương tự như tế đàn, hẳn là địa phương cử hành tế tự, còn chưa tới trước mặt liền cho người một loại cảm giác linh hồn sảng khoái, ấm áp, cực kỳ thoải mái.
- Nơi này chính là địa phương có thể làm cho linh hồn khôi phục, trước kia chúng ta chứng kiến chút ít linh hồn nghiền nát kia, mỗi ngày đều sẽ đi qua khôi phục, lâu dài có thể một lần nữa khôi phục ý thức!
Chứng kiến tế đàn, Tuyết Tĩnh Nhi nở nụ cười.
- Cái kia tốt, đi qua đi!
Nhiếp Vân gật đầu, thả người rơi vào trên tế đàn.
Trên tế đàn, loại cảm giác bổ dưỡng linh hồn càng đậm, Nhiếp Vân không rảnh bận tâm những cái này, bàn tay khẽ động, mang thi thể Di Tĩnh ra.
Thời điểm đến Linh giới, hắn đặt Di Tĩnh ở trong Tinh Cung, lúc này người ngọc nằm trên mặt đất, yên tĩnh điềm nhiên, dung mạo không khác một năm trước, phảng phất như còn sống.
- Nàng là Di Tĩnh? Đẹp quá...
Nhìn thi thể nữ hài trước mắt, Tuyết Tĩnh Nhi hô nhỏ một tiếng.
Tuy nàng tự phụ mỹ mạo, nhưng chứng kiến Di Tĩnh liền biết rõ đối phương so sánh với nàng, cũng không kém chút nào.
- Khó trách hắn vẫn nhớ ngươi...
Ngẩng đầu liếc nhìn Nhiếp Vân, tựa hồ minh bạch vì sao người phía trước quyết cứu nàng sống lại.
Hô!
Đưa Di Tĩnh ra, cổ tay Nhiếp Vân khẽ đảo, lấy ra Linh Hồn chi khí mà Chu Tu đưa cho.
- Nhiếp Vân, ngươi muốn làm gì? Linh Hồn sư là thiên phú xếp hạng Top 10, không thể sử dụng, ngươi làm như vậy, chỉ biết lãng phí...
Chứng kiến động tác của hắn, Tuyết Tĩnh Nhi lại càng hoảng sợ.
Theo nàng, Linh Hồn sư là thiên phú đặc thù xếp hạng Top 10, có được thuộc tính đặc thù, căn bản không có khả năng mượn, lấy ra Linh Hồn chi khí như vậy, hoàn toàn là lãng phí.
- Không làm như vậy, chẳng lẽ còn có những biện pháp khác?
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Ngươi có thể để thi thể của nàng ở chỗ này, chỉ cần một thời gian, nhất định có thể chậm rãi khôi phục...
Tuyết Tĩnh Nhi nói ra ý nghĩ của mình.