- Nếu như hắn không có phản đối, vậy đợi chúng ta từ Phàm giới trở về, ta muốn đi bái kiến vị lão nhân này thoáng một phát!
Nhiếp Vân nói.
- Đương nhiên có thể, ta chỉ sợ... Người nhà lần nữa ngăn trở ngươi...
Ánh mắt của Đạm Đài Lăng Nguyệt lộ ra một tia lo lắng.
- Không cần lo lắng, bọn hắn muốn ngăn trở ta cũng được, bất quá, phải có thực lực mới được, không có đủ thực lực, khẳng định biết rõ, chúng ta là không thể nào ngăn lại!
Nhiếp Vân cười nói, trong thanh âm mang theo tự tin đậm đặc.
Nếu Đạm Đài gia tộc có thể ngăn lại đã sớm xuất thủ, mà không phải như hiện tại, tùy ý mình cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt ở chung một chỗ.
- Điểm ấy ta tin tưởng, ngươi luôn để cho người ra ngoài ý định như vậy...
Thấy bộ dạng của thiếu niên, Đạm Đài Lăng Nguyệt nở nụ cười.
Thiếu niên ở trước mắt, mỗi lần đều có thể ngoài dự đoán mọi người, biết rất rõ ràng thực lực của hắn không đủ để hoàn thành các loại yêu cầu, lại không nghĩ rằng, chẳng những có thể thuận lợi hoàn thành, còn hoàn mỹ thành công!
Nhất là thực lực, tốc độ tiến bộ cực nhanh, làm cho người tắc luỡi, ngay cả nàng cũng cảm giác giống như ở trong mộng.
Ban đầu ở Phàm giới, nghe được thiếu niên hứa hẹn, vốn tưởng rằng ít nhất phải đợi thêm mấy trăm hơn một ngàn năm, nằm mộng cũng không nghĩ đến, vẫn chưa tới hai năm, hắn liền đến được loại tình trạng hôm nay.
- Đúng rồi, đây là đồ vật ta từ Phật giới mang tới, cho ngươi a! Ngươi cho ta dây chuyền ta cũng không dùng được nữa, cùng nhau trả lại cho ngươi!
Nhiếp Vân đột nhiên nhớ tới đến Đại Minh Tĩnh Tâm Châu trộm từ Phật giới, cổ tay khẽ đảo lấy ra.
- Đại Minh Tĩnh Tâm Châu? Ngươi rõ ràng ngay cả thứ này cũng lấy ra? Đoán chừng Phật giới sẽ điên mất...
Đạm Đài Lăng Nguyệt tắc luỡi.
Đối với Phật môn nàng biết tương đối nhiều, Đại Minh Tĩnh Tâm Châu là bảo vật có thể so với Thích Già đài sen cùng Bồ Đề Thụ, ở Phật giới có được địa vị cực cao, hiện tại bị hắn trộm ra, không điên mới là lạ!
- Điên liền điên a, dù sao bọn hắn tưởng là Tu La Vương trộm đi, như vậy có lẽ còn có thể làm cho bọn hắn sinh ra quyết tâm đối kháng Tu La Vương!
Nhiếp Vân cười nói.
- Ngươi nha... Đúng rồi, dây chuyền ta đưa cho ngươi tên là Thiên Đạo Linh Lung Tâm, là bảo vật ta luyện chế, vô luận đối với linh hồn hay thân thể đều có tác dụng bảo vệ thật lớn, thực lực ngươi bây giờ, tự nhiên không dùng đến nữa, bất quá, đây là đồ đạc ta tiễn đưa cho ngươi, ngươi thực nhẫn tâm trả về?
Đạm Đài Lăng Nguyệt cười một tiếng.
- Không đành lòng! Ngươi đã nói như vậy, ta liền không trả nữa!
Nhiếp Vân cười ha ha, mang dây chuyền lên người, đặt Đại Minh Tĩnh Tâm Châu ở trong tay nữ hài.
- Thứ này hữu dụng với ngươi, xem như ta tặng cho ngươi, về sau đừng nghĩ đến hóa thân Thiên Đạo, Thiên Đạo vô tình, ngươi còn có ta, không thể vô tình quên ta được!
Trong mắt Nhiếp Vân mang theo ý nghĩ yêu thương nồng đậm.
- Ta biết rõ!
Cổ tay của Đạm Đài Lăng Nguyệt khẽ đảo, thu Đại Minh Tĩnh Tâm Châu vào.
- Đúng rồi, Thích Già đài sen này cũng cho ngươi, ngươi luyện hóa được, có thể làm cho tốc độ của ngươi nhanh hơn, gặp được nguy hiểm, cũng có thể nhanh chóng đào thoát!
Cổ tay của Nhiếp Vân khẽ đảo, lấy ra Thích Già đài sen.
Tuy toà sen này có khả năng giúp hắn tấn cấp Kim Cương Lưu Ly Thể đệ cửu trọng, nhưng nếu dùng những cái này trao đổi an toàn cho Lăng Nguyệt, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn thứ hai.
- Ngươi trộm Thích Già đài sen...
Thấy thiếu niên lấy ra thứ này, Đạm Đài Lăng Nguyệt có chút kinh hồn.
- Thứ này ta không cần, yên tâm đi, ta thân
là Thiên Đạo sư, chỉ cần ở Linh giới, sẽ không người có thể làm cho ta đào tẩu! Mà ngươi, thực lực còn không có đạt tới cực hạn, bất quá ngươi bây giờ vẫn không thể luyện hóa, nếu như ta nhớ không sai, ngươi còn tu luyện ma công a!
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Ngươi Phật Ma đồng tu, nếu như có thể đồng thời tấn cấp mà nói, có lẽ có thể làm cho ngươi trực tiếp đột phá Tiên Quân, trùng kích Tiên Quân chi cảnh! Mà một mình tấn chức, ngược lại sẽ để cho một loại năng lực khác bị áp chế, được không bù mất!
Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.
Thiên Đạo sư khống chế Thiên Đạo, ngay cả toàn bộ thế giới cũng có thể khống chế, đối với tình huống trong cơ thể con người tự nhiên càng hiểu rõ, rất nhanh phân tích ra tình huống trước mắt của Nhiếp Vân.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
Kỳ thật điểm ấy hắn cũng đã sớm biết, nếu như không phải có băn khoăn này, ở trước khi đi Cửu Trọng Thiên, chỉ sợ liền để cho Kim Cương Lưu Ly Thể triệt để tấn cấp.
- Xem ra có cơ hội còn phải đi Ma giới một chuyến, nhìn xem có bảo vật gì có thể làm cho Linh Tê Luyện Thể Quyết tấn chức hay không!
Lại hàn huyên một hồi, Nhiếp Vân đứng dậy, thò tay nhẹ nhàng kéo Đạm Đài Lăng Nguyệt một phát.
- Đi, cùng ta quay trở lại Phàm giới, ta muốn mang con dâu đi gặp công công bà bà (*bố chồng, mẹ chồng)!
- Ân!
Đạm Đài Lăng Nguyệt gật đầu, trong nội tâm tràn đầy điềm mật, ngọt ngào.
Tuy thời điểm ở Phàm giới, nàng cũng đã gặp cha mẹ của Nhiếp Vân, chẳng qua khi ấy không biết lúc nào ly khai, trong lòng có phiền khúc mắc, khó tránh khỏi thoạt nhìn lạnh lùng, hiện tại khúc mắc tiêu hết, hoàn toàn có thể làm một con dâu xứng chức rồi.
- Ha ha!
Chứng kiến bộ dáng của nàng, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, bàn tay kéo một phát, thẳng tắp bay về phía Ma giới, tốc độ của hắn cực nhanh, xa xa không phải lúc trước có thể so sánh, trời còn chưa sáng, liền đi tới lãnh địa của Kim Thân Ma tộc.
- Lần trước đến, ta ngay cả Kim Tiên cũng không có đạt tới, mà bây giờ lại có thể đánh chết cường giả Tiên Quân, lần trước tới đây, bị người Kim Thân Ma tộc truy sát, mà bây giờ... Kim Thân Vương cùng Kim Nhai Vương Tử đều bị ta giết!
Chứng kiến Hắc Uyên giới chậm rãi xuất hiện ở trước mặt, trong nội tâm Nhiếp Vân cảm khái ngàn vạn.
Nhân sinh kỳ ngộ có đôi khi thường thường kỳ diệu như vậy, để cho người không cách nào nắm bắt.
- Người nào!
Hai người tiến vào Hắc Uyên giới nhưng không che giấu khí tức của mình chút nào, lúc này quấy nhiễu vô số cường giả Kim Thân Ma tộc.
Sưu sưu sưu sưu!
Chỉ qua vài giây sau đã có vài chục cường giả Kim Thân Ma tộc bay ra ngăn cản đường đi của hai người Nhiếp Vân.
- Tránh ra!
Nhiếp Vân cũng không động thủ, hắn kéo Đạm Thai Lăng Nguyệt tiến lên, rất nhiều cường giả Ma tộc cảm thấy hoa mắt, trong mắt cũng không còn tung tích của hai người.