Nơi này trừ Liên Nguyệt Các thì không có cả bóng quỷ, hai người ở nơi nào?
- Chúng ta đều là Tiên Quân, mưa gió bất xâm, có thể nghênh đón Long Hoàng đại nhân là truy cầu suốt đời, không cần phải chú ý nhiều như thế, xem như khổ tu đi.
Ngọc Long lão tổ nhìn ra ý của hắn, nội tâm vô cùng kiên định.
- Đúng!
Ma Chấn Tử gật gật đầu.
Hai đại cao thủ Ma giới cũng mở một sơn động đối diện Liên Nguyệt Các và tiến vào bên trong.
...
Hô!
Đi vào tiểu viện, lúc mọi người đã rời đi, Nhiếp Vân lúc này mới thở ra một hơi, tinh thần căng cứng cũng thả lỏng.
Vừa rồi nhìn thì thực lực của hắn quét ngang không ai có thể ngăn cản, trên thực tế chỉ có hắn tự mình biết, mỗi một chiêu đều sử dụng ba trăm lần chiến lực và tinh khí thần toàn thân, thân thể của hắn đã sớm tiêu hao quáđoộ.
Cho dù thế nào hiện tại hắn vẫn không phải cường giả Tiên Quân, hắn có hình thái tính mạng khác với đối phương.
- Nhiếp Vân, ngươi không sao chớ!
Đạm Thai Lăng Nguyệt khẩn trương kéo tay hắn.
- Không có việc gì, ta chỉ cảm thấy hư thoát mà thôi.
Mộc sinh chi khí không ngừng tuần hoàn trong người hắn, lúc này trừ cảm giác hư thoát, Nhiếp Vân cười nói.
- Không có việc gì là tốt rồi!
Lăng Nguyệt cười cười, sau khi nhìn một lần và xác định hắn không có bị thương, lúc này mới yên tâm.
- Lần này bọn chúng không công mà lui, chỉ sợ lần sau sẽ có động tác lớn hơn, Linh giới cái gì cũng tốt nhưng mấy gia hỏa bị hao tổn danh dự đều là kẻ điên!
- Những người này nếu đối phó Tu La thật tốt, đáng tiếc lại thích nội đấu..
Nói đến nội đấu Đạm Thai Lăng Nguyệt lộ ra vẻ cô đơn, nàng thở dài không ít.
Cho dù là thế giới nào, vương triều nào cũng không tránh được nội đấu, đây là thói hư tật xấu của nhân loại, không ai có thể tránh khỏi.
Nếu như tất cả mọi người có thể đoàn kết nhất trí, không có gì không thể chống lại, Tu La cũng không biến thành đáng sợ như thế.
- Không có việc gì, tới thì tới, chỉ cần giết bọn chúng sợ hãi, tự nhiên sẽ thừa nhận địa vị của Liên Nguyệt Các!
Nhiếp Vân lơ đễnh.
Cho dù ở địa phương nào, thực lực mới là vương đạo, chỉ cần có được đầy đủ thực lực, không cần bọn chúng thừa nhận cũng có thể dừng chân, không có thực lực, nói tốt cỡ nào cũng phí công.
Hắn xem ra chỉ cần đối phương dám đến thì hắn dám giết.
Tới một giết một, đến một đôi giết một đôi!
Giết đến khi bọn chúng sợ hãi sẽ yên tĩnh lại.
- Nói thì nói thế nhưng mà...
Đạm Thai Lăng Nguyệt do dự một hồi.
- Lần này tới đều là Tiên Quân không đặc biệt cường đại, nếu như đều là thực lực giống như U Minh Hoàng Vương, thậm chí hơi yếu hơn nàng một chút, chỉ cần ba, bốn người cũng không phải chúng ta có thể ngăn cản.
Siêu cấp Tiên Quân sống từ thượng cổ như U Minh Hoàng Vương đều có thực lực thâm bất khả trắc, mặc dù Đạm Thai Lăng Nguyệt là thiên đạo sư, lại tấn cấp Tiên Quân nhưng không chắc chiến thắng, từ đó có thể thấy bọn họ đáng sợ cỡ nào.
Đến một nhưng không có địch ý lớn còn có thể đở nổi, đến ba bốn người thì Liên Nguyệt Các lâm vào nguy cơ rồi.
- Kỳ thật Tiên Quân đến nhiều hơn cũng vô dụng, ta lo lắng Nhiếp Đồng!
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Đúng vậy, Tu La Vương cũng không phải một mặt giết chóc, hắn khống chế nhân tâm vô cùng lợi hại, ta nghe gia gia nói, lần trước Linh giới đại kiếp nạn khó khăn như thế là do hắn hợp tung liên hoành, chia rẽ, cũng đùa bỡn không ít cường giả trong lòng bàn tay.
Một mình đối mặt cường giả thiên địa lục đạo còn có thể đối phó, vạn nhất Tu La Vương nấp ở bên cạnh xem náo nhiệt, chờ đợi thời cơ ra tay thì phiền toái lớn.
Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng ý thức được vấn đề này nên lo lắng lên tiếng.
- Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều, vì kế hoạch hôm nay chúng ta phải nắm chắc
thời gian tu luyện, chỉ cần có được đầy đủ thực lực mới có thể giải quyết dễ dàng.
Nghĩ một hồi nhưng không nghĩ ra biện pháp tốt, Nhiếp Vân khoát tay chặn lại.
Những chuyện này không tránh khỏi, nếu nghênh chiến thì hắn không phải tránh né, còn không bằng mau chóng tăng thực lực lên, đây mới là vương đạo!
- Mau chóng tăng thực lực lên? Chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì?
Đạm Thai Lăng Nguyệt cau mày.
- Ta muốn đi Khu Tu Tháp!
Nhiếp Vân nói.
- Khu Tu Tháp?
Đạm Thai Lăng Nguyệt sững sờ.
- Không sai, ta đi Khu Tu Tháp, nếu như thành công, an toàn của Liên Nguyệt Các không cần lo lắng.
Nhiếp Vân cười nói.
Đạt được Bắc Đấu Tinh Quân truyền thừa, cầm trong tay Bắc Đẩu tinh cung, Bắc Đẩu kiếm cùng với Khu Tu Tháp Tháp Chủ Ấn, nếu thành công khống chế Khu Tu Tháp, thế lực tăng lên đâu chỉ gấp đôi.
Về sau ngưu quỷ xà thần tới cũng không sợ hãi!
- Đáng giận, đáng giận ah!
- Tại sao thực lực tiểu tử này mạnh như thế? Chúng ta nhiều người như vậy tới vây giết nhưng cuối cùng lại bỏ chạy.
- Mặt tổn hao nhiều, tức chết ta!
- Không trốn đi ngươi còn muốn thế nào? Chẳng lẽ ở lại đó chờ chết?
- Xem ra phải mời những lão tổ đang tiến sâu vào hỗn độn bế quan chém giết tử tử này, bằng không về sau hắn nhất định sẽ biến thành Tu La Vương thứ hai!
Khi rất nhiều cường giả Liên Nguyệt Các bỏ chạy, lần nữa hội tụ với nhua lòng đầy căm phẫn, lửa giận thiêu đốt.
Quanh năm sống trong ưu việt, lúc này bọn họ cảm thấy vô cùng khuất nhục.
- A di đà phật, ta trở về sẽ bẩm báo việc này với Thích Già Phật tổ, cũng mời lão nhân gia ra mặt tài quyết!
Đà Sơn Phật Tổ nói.
- Chuyện này ta cũng phải bẩm báo viện chủ Xuân Thu Thư Viện, cường giả Nho môn chúng ta bị giết, không thể nén giận như thế.
Cao thủ Nho môn còn sống lên tiếng.
Trong nháy mắt những người khác cũng lên tiếng, tuy bọn họ là Tiên Quân nhưng trong hàng ngũ Tiên Quân chỉ có thể xếp ở mức trung bình, cao thủ thực lực cường đại chân chính còn chưa xuất hiện, lần này ý định trở về thêm mắm thêm muối chuyện này, từ đó Liên Nguyệt Các sẽ nghênh đón đả kích hủy diệt.
- Các vị hào hứng không tệ, đi Liên Nguyệt Các làm các vị cao hứng như thế?
Thời điểm mọi người đang gào thét, một tiếng cười nói trêu tức vang lên.
- Chơi cao hứng? Chơi cái rắm, là ai, dám giả thần giả quỷ ở đây!
Một lão giả trong đám người tức giận đỏ mặt, hắn quát lớn một tiếng.
- Ha ha, giả thần giả quỷ?
Nương theo một tiếng cười khẽ, một thiếu niên bước qua không gian đột ngột xuất hiện trong hư không, hắn chậm rãi tiến lên phía trước.
Thân thể thiếu niên gầy gò, xem như không có thực lực gì nhưng đôi mắt đen nhánh bắn ra hào quang làm người ta phải sợ hãi.