Đinh!
Hắn sử dụng Nhất Kiếm Tru Thiên mạnh nhất trong Liên Nguyệt kiếm đâm vào ngực của mình, chỉ thấy hoa phục bị đâm rách nhưng không bị thương, thậm chí còn không sinh ra một vết ngấn nào trên người.
- Ta thật luyện thân thể thành tạo hóa tiên khí?
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhiếp Vân hưng phấn cười to.
Quả nhiên đúng như hắn suy nghĩ, thông qua thiên phú luyện bảo sư rèn luyện, thành công luyện thân thể thành tạo hóa tiên khí.
Thân thể biến thành tạo hóa tiên khí, tuy lực lượng không có gia tăng, tiên lực cũng không gia tăng nhưng làm lực lượng phòng ngự và công kích gia tăng, sức chiến đấu gia tăng gấp đôi.
- Ta đã tu luyện bao lâu rồi?
Cảm thụ thân thể biến hóa, Nhiếp Vân thở ra một hơi, hắn ngẩng đầu nhìn sang tiểu Long và hỏi thăm, chỉ thấy gia hỏa không biết dùng cái gì xuyên qua đại xà, đang nướng thịt rắn.
Lúc này tiên lực hội tụ thành ngọn lửa thiêu đốt thịt rắn.
- Không tới hai ngày, ngươi tỉnh đúng lúc, thịt rắn đã chín rồi.
Tiểu Long cười nói.
- Sắp hia ngày? May mắn còn không có muộn, nhanh trở về còn kịp.
Nghe thời gian, Nhiếp Vân đã giật mình.
Hắn đã tiêu hao ở đây một ngày, hiện tại sắp hai ngày, chẳng phải cách thời gian ba ngày ước định không còn lại bao lâu sao?
- Nhanh trở về, ta không có thời gian, ngươi tiến vào Bắc Đẩu tinh cung ăn đi!
Hắn lập tức thu tiểu Long vào trong Bắc Đẩu tinh cung.
Thân thể luyện hóa thành tạo hóa tiên khí, tốc độ của hắn cũng nhanh không ít, một đường bay nhanh, lúc này đoạn đường lúc trước đi gần một ngày cũng chỉ đi trong một giờ là đến, lúc này ra khỏi thế giới hàn băng, thuận lợi tìm được Quỳnh Nhai trưởng lão và Tư Dương trưởng lão.
Hai người đã sớm chờ ở bên ngoài, thấy hắn trở về đồng thời mừng rỡ, ba người bay về.
...
Lúc này Nhiếp Vân vừa rời khỏi nơi có Hàn Băng kiếm, một lão giả chậm rãi đi tới.
Lão giả này là cao thủ Tiên Quân, toàn thân bởi vì rét lạnh cho nên run rẩy, trên thân của hắn đầy sương trắng.
Xem ra hắn không phải là hàn băng sư, diễm hỏa sư, không biết dùng phương pháp gì tới được nơi đây, tuy cuối cùng tới gần nhưng ăn không ít khổ và tra tấn.
- Rốt cục đi tới nơi, chỉ cần luyện hóa Hàn Băng kiếm, thực lực của ta tuyệt đối sẽ nhyar lên bài danh top ba trong tám đại trưởng lão Khu Tu Tháp, cho dù địa vị hay quyền nói chuyện đều gia tăng không ít.
Lão giả nhìn rất gian khổ, trong mắt mang theo hưng phấn nồng đậm, dường như chỉ cần đạt được Hàn Băng kiếm, cho dù trả giá nhiều hơn nữa hắn cũng chịu được.
- Xích Phong, An Kình, cho dù thực lực các ngươi cường đại thì thế nào, chỉ cần ta đạt được Hàn Băng kiếm tuyệt đối sẽ không dưới các ngươi, đến lúc đó cũng không cần phải nhìn sắc mặt của các ngơi.
Cười lạnh một tiếng, lão giả đi nhanh về phía trước, chỉ trong chốc lát đã đi tới nơi có Hàn Băng kiếm.
- Ân? Hàn Băng Kiếm đâu? Nó phải ở đây chứ?
Đi tới trước ao nước, rốt cục nhìn thấy thanh kiếm trong ao nước đã mất tích.
- Có người đánh nhau qua... Rốt cuộc là kẻ nào trộm Hàn Băng kiếm?
Tìm một vòng không có phát hiện, lão giả nhìn cảnh vật chung quanh một hồi, vừa nhìn xong liền biến sắc.
Cảnh vật chung quanh rõ ràng đã trải qua chiến đấu một hồi, nhìn tình hình hẳn là đại xà thủ hộ trường kiếm đã bị người ta đánh chết.
Đại xà bị giết, nói rõ Hàn Băng kiếm đã bị người khác lấy đi, hắn không có cơ hội gì.
- Đáng giận ah! Ai trộm kiếm của ta, để ta biết rõ tuyệt đối không buông tha!
Hắn gào thét, gương mặt lão giả đỏ bừng.
Thông qua Truyền Tống Trận, ba ngày người nhanh chóng quay về tổng bộ Khu Tu Tháp.
- Các ngươi tới!
Thấy bọn họ bình an trở về, An Kình trưởng lão thở ra một hơi.
- Dựa theo thời gian, có lẽ cạnh tranh vị trí tháp chủ cũng bắt đầu a?
Tư Dương trưởng lão hỏi.
Bọn họ đã chờ ở đây ba ngày, dựa theo ước định thì hiện
tại bắt đầu thi đấu.
- Còn chưa!
An Kình trưởng lão nói:
- Thấy các ngươi chưa trở lại, ta lo lắng không may nên thương nghị với đám người Xích Phong một chút, lùi thời gian thi đấu một ngày.
- Lùi? Bọn họ sẽ đồng ý?
Tư Dương sững sờ.
Đối phương ước gì tổ chức thi đấu nhanh một chút, làm như vậy bọn họ sẽ không có cơ hội, tại sao đồng ý lùi chứ?
- Ta cũng không biết, ta còn chưa nói ra đã bị bọn họ nói trước, trận đấu chính thức sẽ tổ chức vào ngày mai.
An Kình trưởng lão cau mày, dường như cũng có chút không hiểu nổi đối phương có ý định gì, hắn là người không am hiểu tính toán nên không nghĩ ra vấn đề gì, lúc này khoát tay nói:
- Các ngươi thế nào? Có lấy được mẫu kiếm hay không?
Nghe nói như thế, Quỳnh Nhai, Tư Dương hai vị trưởng lão cũng đồng thời nhìn qua, trong mắt mang theo hỏi thăm.
Trước kia thời gian rất gấp và đi quá nhanh nên chưa kịp hỏi, Nhiếp Vân cũng không nói, cho nên bọn họ cũng không biết kết quả.
- May mắn thành công!
Nhiếp Vân cũng không giấu diếm, hắn lật tay một cái, đột nhiên Hàn Băng kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, đại điện như lâm vào thế giới hàn băng, cảm giác rét lạnh thấu xương bao phủ các nơi.
- Thành công... Quả nhiên là Hàn Băng kiếm!
Nhìn thấy trường kiếm vừa xuất hiện đã có uy lực như thế, đôi mắt tất cả mọi người co rụt lại.
Uy lực của chuôi kiếm này thật sự quá mạnh mẽ, còn chưa bị luyện hóa đã có uy lực như vậy, chính thức phối hợp thi triển tuyệt chiêu sẽ mạnh bao nhiêu?
- Ta nghe nói qua thế giới hàn băng, nơi đó rét lạnh thấu xương, cho dù cường giả Tiên Quân tiến vào trong đó nửa bước khó đi, không ngờ ngươi lại thành công...
An Kình trưởng lão có chút không dám tin tưởng.
Làm Thái Thượng trưởng lão của Khu Tu Tháp, là nhân vật thực lực bài danh hàng đầu, bọn họ hiểu thế giới hỗn độn còn hơn xa Nhiếp Vân, chính bởi vì biết rõ nguy hiểm mới đồng ý để Tư Dương trưởng lão cùng đi, hắn xem ra chuyến đi này chỉ là tâm nguyện, tỷ lệ thành công phi thường thấp, không nghĩ tới thực thành công!
Khó trách là người sáng lập Liên Nguyệt Các, đại náo Lăng Tiêu cung, đánh sập Thiên Đạo Sơn đến bây giờ còn bình an vô sự!
- Khó trách Bắc Đấu Tinh Quân lại chọn hắn làm người truyền thừa, thật sự không phải người bình thường.
- Ta còn chưa luyện hóa Hàn Băng kiếm, hiện tại ta thử xem.
Thấy ánh mắt mọi người cũng không có ý tham lam, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, hắn rót một đạo hàn băng chi khí vào trong thân kiếm.
Có kinh nghiệm luyện hóa Hàn Quang Kiếm, Hàn Băng kiếm tử mẫu đồng nguyên, luyện hóa cũng không khó, mấy chục giây sau Nhiếp Vân đã cầm trường kiếm vào trong tay, thanh kiếm mất đi rét lạnh, nó không khác gì thanh kiếm bình thường.