Bóng đen này mặc toàn màu đen, cũng không thấy rõ diện mạo, toàn thân có khí tức luân chuyển nhộn nhạo, trên người sinh ra ý cảnh khó giải thích, rõ ràng là cường giả Huyền Tiên cảnh!
Hơn nữa nhìn công pháp tu luyện khí tức quỷ dị, hẳn là nhân vật không dễ sống chung.
- Hàn Chấn... Ngươi...
Dường như nhận ra kẻ này, nữ hài Lam Tâm ban đầu vô cùng kiêu ngạo, bộ dạng cao cao tại thượng bị dọa sợ hãi tái mặt lui về phía sau.
Rầm rầm!
Đệ đệ Lam Tây của nàng nhận ra người này, những người khác đều cảnh giác và rút binh khí ra.
- Vô dụng, nếu các ngươi thật chạy tới Liên Nguyệt Các, có lẽ ta thật không dám làm gì các ngươi, đáng tiếc, nơi này cách Liên Nguyệt Các một đoạn rất xa, các ngươi giãy dụa vô dụng.
Hắc y nhân Hàn Chấn cười lạnh.
Nhìn thấy hành động của bọn họ như thế, lại nghe hắc y nhân nói chuyện, Nhiếp Vân xem như hiểu ra.
Khó trách Lam Tâm đa nghi như thế, thì ra đang bị người ta đuổi giết, mục đích chủ yếu đến Liên Nguyệt Các không phải làm hộ vệ mà là vì tị nạn!
Liên Nguyệt Các vừa mới thành lập, lại có siêu cấp cường giả tọa trấn, đúng là nơi tị nạn tốt.
Xem ra trong đó có không ít người lẫn vào tị nạn, sau khi quay về phải tìm hiểu kỹ càng.
Nội tâm Nhiếp Vân đang tính toán.
- Nơi ngươi đang đứng là phạm vi của Liên Nguyệt Các, ngươi dám động thủ với ta là đắc tội với Liên Nguyệt Các...
Thấy đôi phương không sợ hãi, Lam Tâm sốt ruột sắc mặt đỏ bừng, vội vàng quát lên.
- Đương nhiên ta không dám đắc tội Liên Nguyệt Các nhưng người Liên Nguyệt Các sẽ không tới, lại nói ngươi tính toán là cái gì, đáng giá Liên Nguyệt Các phái người tới cứu? Nên ngoan ngoãn quay về làm nữ nhân của ta đi, chỉ cần hầu hạ ta thoải mái, ta sẽ thả thân nhân của ngươi ra...
Hàn Chấn cười ha ha, hắn không sợ hãi.
Cường giả Huyền Tiên cảnh trong Linh giới có thể xem như cường giả một phương, ở tông môn nhỏ có thể lăn lộn tới ghế Thái Thượng trưởng lão, bị lọi người có thực lực này nhìn chằm chằm vào, Lam Tâm thật sự không thể phản kháng.
- Vị bằng hữu kia, ngươi muốn bắt người, muốn làm gì đều được, hi vọng không nên ở nơi này, trong phạm vi Cửu Dương Sơn đã thuộc về Liên Nguyệt Các, không nên tự gây phiền toái cho mình.
Nhìn Nhiếp Vân, thấy hắn ngẩng đầu lên, Xi Vưu thần thú đi về phía trước hai bước sau đó quát lớn.
Nếu chuyện xảy ra ở nơi khác hắn cũng mặc kệ, nơi này là Cửu Dương Sơn, là phạm vi Liên Nguyệt Các nên ngăn cản chuyện này mới tốt.
- Ta biết là phạm vi Liên Nguyệt Các, mấy người các ngươi là người Liên Nguyệt Các sao? Ta muốn bắt Lam Tâm, đây cũng là chuyện giữa ta và nàng, hi vọng các ngươi không nên nhúng tay, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Ánh mắt Hàn Chấn nhìn chằm chằm vào đám người Nhiếp Vân, căn bản không quan tâm Xi Vưu lão tổ uy hiếp, hắn cười lạnh.
Đám người Nhiếp Vân từ trên không trung đáp xuống, đề phòng dừng lại quấy nhiễu người khác, cố ý áp chế tu vi của mình, bằng hai người là Tiên Quân, một người là nửa bước Tiên Quân khủng bố tới cực điểm lại bị một tiểu Huyền Tiên xem thường.
Bởi vì áp chế tu vi nên trong mắt Hàn Chấn, ba người này không đủ gây sợ!
Nếu không phải lo lắng bối cảnh sau lưng bọn họ, chỉ sợ đã sớm động thủ đuổi bọn họ rời đi.
- Nếu chúng ta muốn nhúng tay vào thì sao?
Xi Vưu lão tổ không nghĩ tới cố ý áp chế tu vi lại bị một tiểu Huyền Tiên xem thường, hắn lập tức hỏi lại.
- Nếu như nhúng tay vào, ta không quản phía sau các ngươi có bối cảnh gì, hôm nay phải chết ở nơi này.
Trong mắt Hàn Chấn bắn ra một tia sát khí.
- Các vị, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, đây là ân oán cá nhân giữa chúng ta với Hàn Chấn, các ngươi nên đi thôi, tiếp tục ở lại nơi này sẽ bị liên quan.
Đột nhiên Lam Tây trong đám người hô
lên.
Hắn không phải người tâm địa xấu, thấy Hàn Chấn sát khí dạt dào, sợ liên lụy đám người Nhiếp Vân cho nên khuyên bảo.
- Các ngươi đi thôi, Hàn Chấn là trưởng lão Hóa Vũ Tông, thực lực đã đạt tới Huyền Tiên cảnh đỉnh phong, ngay cả phụ thân ta cũng không phải đối thủ, nếu không nắm chặt thời gian rời đi sẽ bị bắt.
Lam Tâm cũng nói.
Tuy nàng tự cho là đúng nhưng tâm tư không xấu.
Xem ra nha đầu ki trước giờ hẳn là đại tiểu thư chưa ra khỏi cửa, kinh nghiệm xã hội quá ít, trước kia lãnh khốc là cố ý giả ra, xem ra ưa thích tự cho là đúng.
- Ha ha, đa tạ hảo ý của hai vị, nếu như ta không đi đâu thì sao?
Thấy hai người thời khắc nguy hiểm chẳng những không có kéo bọn họ xuống nước, lại còn bảo đám người mình rời đi, trong nội tâm Nhiếp Vân lúc này sinh ra một tia hảo cảm.
Đối với người tâm nhãn không xấu cho nên hắn cũng không muốn làm khó đối phương.
- Không đi? Ngươi muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi.
Hàn Chấn xoay người lại, cánh tay chấn động, đột nhiên một đạo sát khí xuất hiện, từng bước đi về phía Nhiếp Vân.
- Được rồi, Hàn Chấn, ngươi chẳng phải muốn bắt ta sao? Ta đi với ngươi là được, không nên liên lụy người vô tội.
Đối phương còn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân, Lam Tâm tiến tới một bước và quát lớn.
Vốn nàng nhìn thấy Hàn Chấn cảm thấy rất sợ hãi, hiện tại cũng bất chấp giá nào, thái độ cũng kiên định hơn trước.
- Ta khẳng định sẽ mang ngươi đi, đám người này không có mắt như vậy, ta sẽ cho bọn chúng trả giá vì có mắt không tròng.
Hàn Chấn không để ý tới Lam Tâm yêu cầu, hắn quát lạnh một tiếng, bàn tay hắn vươn lên muốn bắt lấy Nhiếp Vân.
Bành!
Bàn tay hắn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân đã có một chưởng ấn xuất hiện, đầu của Hàn Chấn bay lên cao, máu tươi bắn tung tóe.
- Ah...
Thấy Hàn Chấn ra tay, đám người Lam Tâm lạnh run, lại không nghĩ rằng đảo mắt đã thấy cảnh tượng như vậy, đám người nhìn nhau, nội tâm sợ hãi không nhỏ.
Ra tay cũng không phải vị thiếu gia kia mà là thuộc hạ cao lớn thô kệch, lúc này thuộc hạ đang lau tay, vẻ mặt xem thường nhìn Hàn Chấn không đầu nằm dưới đất, vẻ mặt khinh thường
- Một tiểu Huyền Tiên còn dám xuất hiện nơi này làm sói vẫy đuôi, tính là cái gì chứ.
Thuộc hạ Nhiếp Vân chính là Xi Vưu thần thú.
Xi Vưu thần thú là nhân vật nổi danh trong thiên địa lục đạo, lão tổ thập đại gia tộc nhìn thấy hắn cũng phải nom nớp lo sợ, một tiểu tiểu Huyền Tiên dám tới đây giả vờ giả vịt, nếu không phải Nhiếp Vân không có đồng ý, chỉ sợ hắn sớm bóp chết đối phương rồi.
- Các ngươi... Giết hắn?
Một lát sau đám người Lam Tâm cũng tiếp nhận sự tạật này, giọng nói của bọn họ lạnh run.