Không vì cái gì khác, chỉ vì đạo tâm của hắn mà thôi.
- Hóa Vũ Tông ở hướng chính bắc cách đây một trăm vạn dặm, tỷ muội chúng ta vẫn đi ba tháng mới tới nơi này.
Lam Tâm chỉ phương hướng.
La tiên, Thiên Tiên không thể phi hành, một trăm vạn dặm đi trong ba tháng là cực nhanh rồi.
- Thanh Hồn, mấy người các ngươi về Liên Nguyệt Các, nói với Tiêu Nhiên và Lăng Nguyệt, ta có chuyện xử lý, sau khi xong sẽ quay lại.
Sau khi nhìn chuẩn phương hướng, Nhiếp Vân quay đầu phân phó Thanh Hồn hai người.
- Vâng, các chủ!
Hai người không dám vi phạm quyết định của hắn.
- Chúng ta đi thôi!
Quay đầu nhìn tiểu Long, Xi Vưu thần thú, bàn tay Nhiếp Vân điểm về phía trước, hắn bắt lấy đám người Lam Tâm lăng không bay lên, lúc này bay thẳng về hướng Hóa Vũ Tông.
- Chẳng lẽ chúng ta bay đi? Hơn trăm vạn dặm cũng cần phi hành vài ngày đấy.
Lam Tâm không nghĩ tới Nhiếp Vân bá đạo như vậy, có thể trực tiếp mang các nàng phi hành, vội vàng hô lên, lời còn chưa dứt đã nghe tiếng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên.
- Phía trước có phải là Hóa Vũ Tông hay không?
Nghe nói như thế, Lam Tâm lúc này nhìn sang phía trước, sau khi nhìn xong liền sững sờ.
Các nàng vất vả ba tháng mới có thể rời khỏi Hóa Vũ Tông, không ngờ rằng chưa tới một giây đã có thể xuất hiện tại nơi này.
- Vâng! Đây là Hóa Vũ Tông!
Lam Tâm gật đầu.
- Như vậy thì tốt, chúng ta đi qua cứu phụ thân của ngươi, hắn tên là gì?
Nhiếp Vân nói.
Vừa rồi chỉ lo cao hứng cho nên không hỏi tên phụ thân của nàng là gì.
- Phụ thân tên là Hạ Nghiêu!
Lam Tâm vội nói.
- Hạ Nghiêu? Ngươi tên là Lam Tâm?
Nghe được phụ thân hắn họ Hạ, Nhiếp Vân lại kiên định suy nghĩ của mình, một ngón tay của võ đạo sư, thậm chí lão tửu quỷ dường như cũng họ Hạ, chỉ là võ đạo sư tên là gì thì hắn cũng không biết, lúc trước hắn vẫn xưng hô là lão tổ cho nên quên đi tục danh.
Nhưng phụ thân nàng họ họ Hạ, vì sao nàng họ Lam?
Tại sao phụ tử có tên khác nhau?
- Ta tên là Hạ Lam Tâm, bởi vì sợ hãi bị người Hóa Vũ Tông đuổi theo cho nên dùng tên giả Lam Tâm.
Hạ Lam Tâm vội nói.
- Như vậy ah!
Nhiếp Vân cười khổ.
Vấn đề rất đơn giản nhưng hắn không nghĩ tới, thời điểm tại đại lục Phù Thiên hắn cũng thường xuyên dùng tên giả, cái gì Đồng Vân, Vân Đồng đều dùng qua.
- Chủ nhân, chúng ta cứu người như thế nào?
Xi Vưu thần thú đi tới.
- Còn cứu như thế nào, trực tiếp cho thấy thân phận chúng ta, từ đó bảo người Hóa Vân Tông thả Hạ tiền bối ra là được.
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Một tiểu tiểu tông môn mà thôi, đối với Liên Nguyệt Các mà nói không tính là gì, chỉ cần báo ra thân phận, đối phương thức thời khẳng định không dám thế nào.
Nếu như không biết điều, thiên nhãn của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, đến lúc đó xác nhận không phải Hạ Nghiêu thì việc cứu hắn càng đơn giản.
Tuy thời điểm ở phàm giới hắn từng thấy qua ảnhchân dung tổ tiên võ đạo sư, nhưng võ đạo sư sau Toái Thần đi vào Linh giới cho nên đã đoạt xá lần nữa, chỉ từ thân thể không thể nhìn ra được.
- Tốt, nếu như bọn chúng không thả người, Hóa Vũ Tông này không cần tồn tại trong Linh giới nữa.
Xi Vưu thần thú cười ha ha, xoay đầu lại sau đó hắn nhìn phía dưới và rống to.
- Người Hóa Vũ Tông nghe đây, các chủ Liên Nguyệt Các đích thân tới, nhanh mang Hạ Nghiêu bị các ngươi bắt thả ra đây có thể tránh được tai nạn, nếu không cả Hóa Vũ Tông hôm nay biến thành phế tích, chó gà không tha!
Tiếng nói của hắn như sấm sét vang vọng thiên địa, Xi Vưu thần thú vừa hô xong liền điểm một chỉ xuống phía dưới.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang thật lớn, tại ngọn núi lớn phía sau Hóa Vũ sụp đổ triệt để.
Tiện tay một chỉ san bằng cả ngọn núi thành bìnhdidaj, loại thủ đoạn này tuyệt đối là uy hiếp trần trụi.
Hơn nữa danh tiếng các chủ Liên
Nguyệt Các vốn đã dọa Hóa Vũ Tông gà bay chó chạy, cả đám đệ tử sợ hãi mặt như màu đất, không biết người nào đắc tội hung nhân tuyệt thế chấn kinh lục đạo như vậy.
...
- Cho mặt không biết xấu hổ, nói hay không nói...
Trong phòng gian bịt kín, một đệ tử Hóa Vũ Tông cầm roi da không ngừng quất lên người trung niên nhân trước mặt.
Trung niên nhân này hiện tại thần thái uể oải, dường như bị tra tấn quá nhiều tùy tời tắt thở.
- Các ngươi giết ta đi, chỉ cần nhi tử và con gái của ta không có việc gì, có chết cũng đáng.
Ánh mắt trung niên nhân kiên định, hắn không sợ hãi đối phương và lên tiếng trả lời.
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Đệ tử Hóa Vũ Tông không nghĩ tới đối phương nói ra lời này, trên mặt mang theo hung quang, hắn cầm đao nhọn muốn đâm vào trái tim của đối phương.
Hắn còn chưa có đột, chợt nghe có tiếng bước chân liên tiếp vang lên, mấy lão giả râu tóc hoa râm đi tới
- Tại sao mấy trưởng lão xuất hiện tại đây?
Nhìn thấy mấy người kia, vị đệ tử Hóa Vũ Tông kia giật mình không nhỏ.
Ngưới tới chính là mấy trưởng lão quyền cao chức trọng trong tông môn, bình thường sẽ không tới địa lao bẩn thỉu này, tại sao hôm nay đều tới đây?
- Cút ngay!
Mấy lão giả nhìn thấy đệ tử hành hung cầm đao, bọn họ sợ tới mức trái tim rớt ra ngoài, một cước đạp hắn bay xa, vội vàng đi tới hai bước và cẩn thận hỏi thăm:
- Vì này chính là Hạ Nghiêu đại nhân?
- Hạ Nghiêu đại nhân? Ta là Hạ Nghiêu, cũng không phải đại nhân gì đó, có lời gì nói nhanh một chút, muốn bức ta nói ra huyền bí của Vũ Đạo Phá Hư Quyền thì nằm mơ đi, cho dù ta chết cũng không để các ngươi thực hiện được.
Trung niên nhân nhìn mọi người sau đó lên tiếng.
Tuy không biết mấy lão giả này là ai nhưng khẳng định là cá mè một lứa với Hàn Chấn, không phải vật gì tốt!
- Quả nhiên là Hạ Nghiêu đại nhân, còn không mau mở trói!
Nghe hắn thừa nhận là Hạ Nghiêu, mấy trưởng lão thở ra một hơi, sắc mặt vui mừng.
Có thể tìm được Hạ Nghiêu, chỉ cần còn sống chẳng khác gì kẻ cứu mạng bọn họ, vạn nhất người này chết, Hóa Vũ Tông cũng xong đời.
- Mở trói?
Ánh mắt đệ tử này chớp chớp, có chút không rõ ràng
- Phạm nhân này là người Hàn Chấn trưởng lão tự mình bàn giao và phái người trông coi cẩn mật, ngàn vạn không thể để cho hắn trốn, nếu như mở trói cho hắn, ta không tốt bàn giao với Hàn Chấn đại nhân...
- Bàn giao cái con mẹ ngươi.
Một trưởng lão lập tức tát tên đệ tử này quay cuồng.
Mụ nội nó, Hàn Chấn chính mình chết thì chết, nếu như làm hạ Hóa Vũ Tông bị diệt, tuyệt đối là tội nhân thiên cổ!