Vô Tận Đan Điền

Thành Tiên Đài (2)


trước sau

Càng đi lên, cảm giác trong đầu càng mãnh liệt, tựa hồ có một bàn tay vô hình muốn kéo hắn vào ý cảnh đặc thù.

- Ta ngược lại muốn nhìn Thành Tiên Đài này có gì đặc thù!

Cảm nhận được cổ lực lượng này không ngừng hấp dẫn, Nhiếp Vân chẳng muốn đối kháng, hắn cũng muốn biết một chút về phương pháp tu luyện của Đạo gia, tinh thần khẽ động, trước mắt u ám, lần nữa lâm vào ảo cảnh.

Lần này bất đồng ở Tam Sinh Kiều, Tam Sinh Kiều là không hề phòng bị, lần này là hắn chủ động tiến vào.

Ầm ầm!

Vừa tiến vào trong đó, chợt nghe một tiếng khóc to rõ, một hài tử cất tiếng khóc chào đời.

Hiện tại hắn giống như ở trên Tam Sinh Kiều, như đang xem phim, làm một người ở ngoài đứng xem, lẳng lặng đứng ở cách đó không xa.

- Đây là... Lạc Thủy thành Nhiếp phủ?

Nghe được thanh âm, lúc này Nhiếp Vân mới chú ý tới địa phương, xem xét, không khỏi dở khóc dở cười.

Địa phương ảo cảnh kéo hắn vào, lại là Lạc Thủy thành Nhiếp phủ.

Đối với Nhiếp phủ, hắn không có quá nhiều cảm tình, vô luận kiếp trước kiếp này, từ khi bắt đầu biết chuyện, đã bị gia tộc vứt bỏ, ở địa phương biên giới nhất của Lạc Thủy thành, kiếp này tuy trọng hồi gia tộc, hơn nữa để cho phụ thân trở thành tộc trưởng, nhưng thời gian ở trong tộc cũng không dài, nên không quá đặc biệt hiểu rõ, nếu không phải thấy tiểu viện hết sức quen thuộc, chỉ sợ cũng nghĩ không ra.

Ở đây vừa sinh hài nhi, sẽ là ai chứ?

Trong nội tâm mang theo nghi hoặc, nhìn qua chỗ thanh âm vang lên, lập tức chứng kiến một bà đỡ chạy ra.

- Chúc mừng Khiếu Thiên thiếu gia, là một nhi tử!

Ngay sau đó một thanh niên mặt mũi tràn đầy hưng phấn xuất hiện ở trước mắt, khó có thể ngăn chặn nội tâm kích động.

- Là nhi tử? Ha ha, Nhiếp Khiếu Thiên ta có nhi tử rồi!

Thanh niên cao hứng tiến vào phòng.

- Nhiếp Khiếu Thiên... hài nhi này là ta?

Nhiếp Vân nháy con mắt.

Chứng kiến phụ thân lúc tuổi còn trẻ, hắn giờ mới hiểu được, hài tử vừa rồi khóc là mình, ảo cảnh lại để cho mình về tới thời điểm vừa sinh ra.

Phụ thân lúc đó, vẫn là thiên tài của gia tộc, nếu không phải Nhiếp Hạo Thiên giở trò, chỉ sợ sẽ trở thành cường giả Khí Tông duy nhất của toàn bộ Lạc Thủy thành, thậm chí cường giả Chí Tôn.

- Ha ha, giống ta!

Thanh âm hưng phấn của phụ thân vang lên.

- Ca ca, chất nhi của ta thật có lực a, hài tử nhà người vừa ra đời không lâu liền buồn ngủ, ngươi xem ánh mắt của hắn thật có tinh thần...

Nương theo phụ thân ôm Nhiếp Vân vừa sinh ra xuất hiện, một tiếng cười vang lên, một thanh niên cực kỳ tương tự Nhiếp Đồng đi tới.

Hắn giống như Nhiếp Đồng, trong hai mắt mang theo lực lượng giống như lưỡi đao, tinh khí thần mười phần, nhất cử nhất động cho thấy lực lượng.

Nhiếp Vân Tam thúc, cũng chính là phụ thân của Nhiếp Đồng!

Lúc này Tam thúc còn chưa chết, thậm chí còn không có hôn phối, mặc dù không có chói mắt như phụ thân Nhiếp Khiếu Thiên, nhưng cũng là kỳ tài luyện võ hiếm có.

- Ngay lúc đó ta thoạt nhìn rất bình thường a, cũng không có gì đặc thù...

Nhìn xem bộ dạng vừa sinh ra, mỉm cười.

Hắn sinh ra đồng dạng như vô số hài đồng khác, không có bất kỳ đặc thù, sạch sẽ mà đến, đi vào thế giới này chuyện thứ nhất là khóc.

Đứng tại nguyên chỗ như một người ngoài cuộc, nhìn mình từ khi sinh ra đến phát triển, từng chút một lớn lên, từng chút một phản nghịch.

Về sau phụ thân đột phá xuất hiện biến cố, bản thân bị trọng thương, tu vi đại giảm, xa hơn về sau, Tam thúc kết hôn, kết quả cũng ở một lần ngoài ý muốn bị giết, lúc ấy tam thẩm đã mang thai, vì chiếu cố hài tử trong bụng mà chịu nhục.

Thời điểm Nhiếp Đồng sinh ra, hoàn toàn chính xác bất đồng mình, Phong Lôi đại tác, bầu trời u ám, như có cự Long ngủ
đông ẩn núp, ngay khi hài tử sinh ra, bầu trời có hào quang vạn đạo.

Từ hài tử xuất thế liền có thể nhìn ra Nhiếp Đồng bất phàm.

Hoàn toàn chính xác, Tu La Vương làm sao có thể bình thường?

Có thể chính bởi vì loại bất phàm này, để cho Nhiếp Hạo Thiên kiêng kị, lặng lẽ buông độc xà, độc hóa hai chân hắn...

Từng màn biến hóa ở trước mắt, Nhiếp Vân đứng ngoài quan sát như nhìn xem một người khác, thấy tận mắt mình phát triển.

Bất quá, lúc nhỏ qua đi, Nhiếp Vân đột nhiên phát hiện vấn đề, cùng trong trí nhớ đã có bất đồng.

- Ta như thế nào... không có tu luyện?

Nhiếp Vân sững sờ tại nguyên chỗ.

Vô luận trong trí nhớ hay ảo cảnh trên Tam Sinh Kiều, hắn đều là tu luyện giả, cảm thụ chân thật nhất, mà trước mắt xuất hiện lại một người khác, chưa bao giờ tu luyện qua, chỉ là người bình thường!

Đây là có chuyện gì?

Nhiếp Vân ở trong ảo cảnh, cũng không phải là không muốn tu luyện, mà là thiên phú thật sự quá kém, cuối cùng không có thành tựu gì, ngày qua ngày, đến khi trưởng thành, cưới vợ sinh con, về sau dần dần già đi.

Như người bình thường, trải qua cuộc sống nhân sinh tầm thường.

Tuy Nhiếp Vân ở trong ảo cảnh, không cách nào cải biến sự thật Nhiếp Thiên chi nhánh bị đuổi ra khỏi gia tộc, không có trở thành cường giả, vẫn sống khoái hoạt thích ý, mỗi ngày chăm sóc cha mẹ, nhìn xem hài tử dần dần phát triển, không có ân cừu, cũng không có vì các sự tình mà phân tán tinh lực, vui cười tiêu dao.

- Cái này... Cũng là một loại sinh hoạt!

Một màn này toàn bộ nhìn ở trong mắt, Nhiếp Vân lâm vào trầm tư.

Trọng sinh đến nay, có được thiên phú siêu nhân, tu luyện thần tốc, lại không có thời gian làm bạn bên người phụ mẫu, mấy năm qua, một mực vì tăng thực lực lên mà phấn đấu, thời gian chính thức làm bạn bên người phụ mẫu bằng hữu, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nương theo năng lực càng lớn, trách nhiệm trên bờ vai cũng càng lớn, chuyện tình có thể làm cho mình vui sướng cũng càng ngày càng ít.

Nhiếp Vân ở trong ảo cảnh, chứng kiến một đóa hoa tươi nở trong nội viện, tâm tình sẽ tốt hơn một ngày, mà mình, cho dù toàn bộ thế giới hồi xuân, cũng không có chút cảm giác sung sướng nào.

Người bình thường, có được một ngày ba bữa, sự tình rất nhỏ đã cảm thấy thỏa mãn; mà hắn hiện tại, mặc dù một thế giới hủy diệt, lông mày cũng không nhăn thoáng một phát.

Cái này là chênh lệch!

Tuy thực lực bây giờ đạt tới đỉnh phong của Thiên Địa lục đạo, nhưng cha mẹ mấy tháng không thấy rồi, đệ đệ trở thành cừu nhân, thân tình như đóng băng, còn muốn khôi phục khoái hoạt đơn thuần như trước kia, là không thể nào.

- Người lựa chọn, tựa như nước chảy thuận thế mà xuống, một đường đi về phía trước, phong cảnh khác nhau, nương theo dòng sông hội tụ ngày càng nhiều, thủy thế càng ngày càng hung mãnh, mặc dù muốn ngừng chân dừng lại một chỗ, cũng không cách nào làm được!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện