- Có cái gì không tốt, trước kia ngươi giúp ta nhiều như vậy, hiện tại còn không có cơ hội cảm tạ đây này! Tốt rồi, đừng nhiều lời như vậy, ta xem chúng ta vẫn là vào nhà rồi nói sau!
Nhìn dòng người phía dưới đã nổ tung, Nhiếp Vân lắc đầu, bàn tay trảo một cái, mấy người trên đài còn không kịp phản ứng, liền đi tới một gian phòng.
Nếu như trước kia Tuần Siêu công tử còn nghi hoặc, chứng kiến điểm ấy, lập tức biết rõ người trước mắt là Nhiếp Vân không thể nghi ngờ.
Khu Tu tháp luận võ đài, có vô số phong ấn, mặc dù Tiên Quân bình thường muốn phá vỡ cũng rất khó, thiếu niên này ở dưới tình huống mọi người không có cảm ứng chút nào chuyển di đi ra, thực lực mạnh nghe rợn cả người.
Thực lực như thế, bằng chừng ấy tuổi, vô luận nói như thế nào cũng chỉ có thần tượng Nhiếp Vân mới có thể phù hợp.
- Hậu sinh vãn bối Tuần Siêu bái kiến Nhiếp Vân đại nhân!
Nghĩ vậy Tuần Siêu công tử vội vàng quỳ rạp xuống đất, không chút do dự.
- Mau đứng lên đi...
Không nghĩ tới vừa lộ mặt liền phiền toái nhiều như vậy, Nhiếp Vân có chút bất đắc dĩ.
Bọn người Nhiếp Vân đột ngột biến mất, cũng không có nghĩa là ảnh hưởng trong đám người cũng biến mất, mọi người đến đây xem cuộc chiến tuy không thấy được tỷ thí, lại tận mắt nhìn thấy Nhiếp Vân đại nhân trong truyền thuyết, cả đám hưng phấn đến sắp nhảy dựng lên, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ.
- Ta vậy mà tận mắt nhìn thấy Nhiếp Vân đại nhân!
- Quá vinh hạnh rồi! Không hổ là tiền bối cao nhân, ngươi xem cử chỉ thái độ của người ta, quá hoàn mỹ!
- Đời này có thể có 1% thành tựu của Nhiếp Vân đại nhân, ta có thể đủ tiếu ngạo nhân sinh rồi!
- 1%? Ngươi thật đúng là dám yêu cầu xa vời, Nhiếp Vân đại nhân là Cửu Thiên chi Long, không phải những tiểu nhân vật như chúng ta có thể nhìn lên...
- Đại Thụy, bình thường ngươi không phải nói nhiều sao? Tại sao không nói chuyện?
Đột nhiên, mấy người hưng phấn nhìn Yêu Đại Thụy.
Bình thường Yêu Đại Thụy nói rất nhiều, lúc này định tại nguyên chỗ, như là gà gỗ không nhúc nhích, thân thể không ngừng run rẩy.
- Hắn lại là Nhiếp Vân đại nhân... Nhiếp Vân đại nhân đả bại Tu La Vương...
Vẻ mặt Yêu Đại Thụy khổ sáp.
- Ta rõ ràng còn vơ vét tài sản của hắn, hỏi hắn muốn đi thanh lâu hay không...
Nghĩ đến mình rõ ràng mời Lục Đạo đệ nhất cao thủ đi thanh lâu, Yêu Đại Thụy cảm thấy quần có chút ướt...
......................................................
Bên ngoài có người mừng rỡ, có người sợ hãi, cùng Nhiếp Vân không có quan hệ quá lớn, tùy tiện cùng Tuyết Tĩnh Nhi hàn huyên vài câu, Chu Tu đi tới.
- Tháp chủ, sao ngài lại tới đây...
Hắn biết rõ hiện tại thân phận của Nhiếp Vân bất đồng, sự tình cần làm cũng nhiều hơn, không thể giống như trước, muốn đi đâu thì đi, lúc này đột nhiên đi tới nơi này, khẳng định có sự tình.
- Ta là tới tìm U Minh Hoàng Vương, nàng có ở Yêu Hoàng thành hay không?
Nhiếp Vân hỏi.
- Hoàng Vương đại nhân vừa quay lại Yêu Hoàng thành, đang ở Phượng Linh Cung nghỉ ngơi! Ngươi muốn gặp nàng, ta có thể mang ngươi đi qua!
Chu Tu còn chưa đáp, Tuyết Tĩnh Nhi liền nói.
- Vậy thì làm phiền ngươi rồi!
Nhiếp Vân không nghĩ tới đơn giản như thế, nở nụ cười.
Sở dĩ hắn không có trực tiếp đi tìm U Minh Hoàng Vương, chính là sợ mất lễ phép, lần này tới là có việc cầu người, trước khi triệt để xác định không có biện pháp, tốt nhất không nên phá quan hệ.
- Nhiếp Vân đại nhân, ta cũng có thể mang ngươi đi...
Tuần Siêu công tử vội vàng nói.
Làm người sùng bái trung thực của Nhiếp Vân, có thể hiệu lực cho hắn, là mơ ước lớn nhất của hắn.
- Không cần... Quỳnh Nhai trưởng lão, ngươi cho hắn hình ảnh thủy tinh kia đi! Tuyết Tĩnh Nhi, chúng ta đi!
Nhiếp Vân nói xong đưa tay về phía trước, hai người lập tức đi ra ngoài Khu Tu tháp,
biến mất ở trước mặt mọi người, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
- Tuần Siêu công tử, đây là tháp chủ để cho ta đưa cho ngươi, chúc mừng, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là ngươi nhận được!
Biết rõ tháp chủ có việc cần làm, bọn người Quỳnh Nhai trưởng lão, Chu Tu không dám ngăn trở, đưa một thủy tinh cầu tới.
- Đa tạ...
Tiếp nhận thủy tinh, sắc mặt Tuần Siêu công tử bình tĩnh, đổi lại trước kia, hắn có thể được thủy tinh này tuyệt đối sẽ nhảy dựng lên, hưng phấn không thôi, nhưng vì sao hôm nay cao hứng không nổi nhỉ?
- Nhiếp Vân đại nhân, ngươi...
Đối với hắn mất hứng, Tuyết Tĩnh Nhi lại hưng phấn sắp nổ tung.
Trước kia cùng Nhiếp Vân từng có gặp mặt một lần, cảm thấy thiếu niên này không giống bình thường, chỉ là không nghĩ tới phát triển nhanh như vậy, ngắn ngủn mấy tháng, đã từ một tiểu nhân vật cùng mình không kém bao nhiêu, biến thành chí cường giả ảnh hưởng cách cục của Thiên Địa lục đạo.
- Đừng gọi ta đại nhân, gọi ta Nhiếp Vân là tốt rồi, ngươi một mực gọi đại nhân, ta cũng có chút không thoải mái!
Đối với Tuyết Tĩnh Nhi, Nhiếp Vân vẫn rất có hảo cảm, đương nhiên chỉ là bằng hữu, không phải tình cảm nam nữ.
Trước kia nếu không phải nàng, không có khả năng nhanh như vậy đạt được Linh Hồn chi khí, không có khả năng đạt được Hỗn Độn kỳ quả còn bình an trở về, bèo nước gặp nhau cho hắn trợ giúp lớn như vậy, còn một mực không có báo đáp.
- Vậy tốt, ta gọi ngươi Nhiếp Vân a!
Tuyết Tĩnh Nhi cũng không phải người xoắn xuýt, thấy đối phương kiên trì liền đáp ứng.
- Hôm qua Hoàng Vương mới trở về, bất quá ta nghe mẫu thân nói, tựa hồ nàng có chút không cao hứng, ngươi tìm nàng đến cùng có chuyện gì, ta xem có thể hỗ trợ hay không!
- Mất hứng!
Cho dù Nhiếp Vân sớm có đoán trước, nhưng nghe được tin tức này, như trước cảm thấy có chút buồn bực.
Trước kia U Minh Hoàng Vương bốn phía truy Tiểu Long, Tiểu Long không biết xử lý như thế nào, hiện tại xem ra, nhất định là triệt để làm cho đối phương thương tâm rồi, bằng không thì, không có khả năng không đi tìm nữa, mà trở lại Yêu nhân giới.
- Ngươi không giúp được đâu, dẫn ta đi gặp U Minh Hoàng Vương là được!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Nói đùa gì vậy, nếu như trực tiếp nói với Tuyết Tĩnh Nhi, hắn là đến muốn Thất Thải Phượng Linh, đoán chừng đối phương sẽ bị hù chết.
- Được rồi!
Thấy hắn không muốn nhiều lời, Tuyết Tĩnh Nhi biết chắc không quá thuận tiện, liền thức thời không hỏi nhiều, thời gian nháy con mắt, hai người tới trước một cung điện cự đại.
Cái cung điện này cùng trước kia Nhiếp Vân bái kiến hoàn toàn bất đồng, trong kiến trúc mang theo khí chất bay lượn ngạo thiên, tự hồ chỉ cần lực lượng đầy đủ, toàn bộ cung điện cũng có thể bay lượn trên không trung, rong ruổi mây xanh.