- Thật sự xin lỗi, các ngươi ai là nam tử phụ lòng, có thể nói cho ta biết một chút...
Thấy sư tỷ muội hiếm thấy như thế, hai người Nhiếp Vân cũng chóng mặt.
- Được rồi, không náo với các ngươi, hai người các ngươi là môn phái nào?
Chẳng muốn tiếp tục dây dưa với các nàng, Nhiếp Vân hỏi.
- Chúng ta môn phái nào, chúng ta là đệ tử nhập môn Hồng Liên Tông một trong ba đại tông môn của thế giới Ngân Nguyệt.
Niệm Hoa kiêu ngạo lên tiếng.
- Câm miệng! Không nói lời nào ngươi sẽ chết sao!
Thanh Vũ sư tỷ muốn ngăn cản nhưng không được, tức giận kêu to, quay đầu nhìn sang Nhiếp Vân:
- Ngươi hỏi tông môn chúng ta làm gì? Nói cho ngươi biết, hôm nay sư tỷ muội chúng ta muốn giết ngươi, nói dù cho ngươi nghe cũng vô dụng!
- Giết ta? Ta muốn hỏi, tại sao các ngươi phải giết ta?
Nội tâm Nhiếp Vân sinh ra hứng thú.
- Vì cái gì giết ngươi? Hừ, nam nhân phụ lòng, mỗi người lưu không được, đương nhiên phải giết ngươi.
Thanh Vũ sư tỷ vỗ ngực một cái.
- Nam nhân phụ lòng? Chúng ta mới gặp qua một lần, ngươi dựa vào cái gì nói ta là nam tử phụ lòng?
Nhiếp Vân dở khóc dở cười.
- Không phải nam tử phụ lòng, ngươi đi theo ta làm cái gì? Nhìn thấy mỹ nữ kiềm lòng không đặng, đúng là không phải người tốt.
Thanh Vũ sư tỷ khẳng định nói.
- Ngươi đến?
Hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ đến cực điểm, không phải ngươi kéo chúng ta tới sao?
- Chúng ta ý định đi tông môn các ngươi, làm phiền các ngươi dẫn đường a!
Không muốn dây dưa với hai người, Nhiếp Vân lên tiếng.
Nếu Hồng Liên Tông là một trong ba đại tông môn của thế giới này, đi cùng với các nàng cũng có thể tìm được manh mối.
- Muốn đi tông môn của chúng ta?
Hai người đồng thời sững sờ.
- Hồng Liên Tông chúng ta kiêng kỵ nhất nam nhân tiến vào, các ngươi đi qua, nhất định sẽ bị giết chết...
Niệm Hoa do dự lên tiếng.
- Dù sao các ngươi muốn động thủ, không bằng cùng các ngươi đi Hồng Liên Tông biết một chút chết thế nào cũng tốt.
Nhiếp Vân nói.
- Việc này...
Sư tỷ muội hai người không nghĩ tới còn có người muốn chết, đồng thời trợn mắt không rõ vì sao.
- Nếu các ngươi muốn chết thì đừng không trách ta, chỉ cần mang các ngươi về sẽ hoàn thành thí luyện.
Do dự một hồi, Thanh Vũ sư tỷ làm ra quyết định.
- Các ngươi thí luyện cái gì?
Nhiếp Đồng nhịn không được hỏi.
- Chúng ta thí luyện rất đơn giản, chính là trong bảy ngày giết chết một nam tử phụ lòng, hiện tại đã qua sáu ngày nhưng không thành công, nếu các ngươi đã chui vô lưới thì đừng oán chúng ta.
Thanh Vũ sư tỷ nói.
- Không oán các ngươi... Chúng ta đi thôi, chúng ta đi tông môn ngươi xem một chút.
Nhiếp Vân khoát tay.
Có thể hoàn thành nhiệm vụ còn không cần giết người, Niệm Hoa cũng cao hứng phi thường, bốn người cùng lên đường.
Hồng Liên Tông nằm gần thành thị này, nó nằm ở sơn mạch gần đó, sư tỷ muội hai người có linh thú phi hành chuyên môn, Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng cũng chẳng muốn bạo lộ tu vi, một đường không nói chuyện, chưa tới nửa canh giờ đã nhìn thấy sơn môn cao lớn trước mặt.
Sơn môn cao mấy trăm trượng, toàn bộ dùng đá làm thành, cao lớn đứng vững, khí thế uy vũ, tông môn sinh ra khí thế bức người, chính là Hồng Liên Tông.
- Tam sơn liên hoàn, cửu gian hợp hải, tàng phong nạp thủy... Không sai!
Đứng trên đỉnh núi, Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng sau đó tán thưởng.
Tổ sư sáng lập Hồng Liên Tông tuyệt đối là trận pháp đại sư, bên ngoài xem tông môn bao la bát ngát, núi cao đứng vững, như có kẻ thù bên ngoài xâm nhập rất khó, thực tế địa lý chung quanh ngọn núi này đều có thể tổ hợp thành đại trận, không khởi động cũng bỏ đi, một khi vận chuyển, lại phối hợp một vị cường giả tọa trấn, tuyệt đối có thể chém giết kẻ địch xâm nhập tại chỗ.
- Ngươi hiểu trận pháp?
Thanh Vũ sư tỷ nghe hắn cảm khái, xoay đầu lại, trên mặt mang theo nghi hoặc.
Trận pháp rườm rà phức tạp, không có nhiều năm khổ tu rất khó có
thành tựu, Hồng Liên Tông dựa địa thế, tàng phong nạp thủy, điểm ấy rất nhiều đệ tử tông môn cũng không biết, hiện tại bị thiếu niên trước mặt nhìn ra nên nàng giật mình.
- Ha ha!
Nhiếp Vân cũng không giải thích, hắn và Nhiếp Đồng đi thẳng về phía trước.
Mục đích của bọn họ là tìm được tông môn có đầy đủ lực lượng nghe ngóng tình huống của thế giới này một chút, hiện tại tông môn đang ở ngay trước mặt, không cần phải nhiều lời với hai sư tỷ muội cực phẩm kia.
- Đứng lại!
Thấy đối phương không để ý tới mình, Thanh Vũ tức giận đến hàm răng ngứa ngáy, hét lớn một tiếng sau đó xông lên phía trước muốn ngăn cản Nhiếp Vân.
Tuy tốc độ hai người trước mặt nhìn như không nhanh nhưng thật sự chẳng khác gì cách biệt cả thế giới, cho dù nàng đi nhanh cõ nào cũng không thể tới gần.
- Người nào!
Một truy hai đi, còn chưa bước vào trong sơn môn, hai đạo kiếm quang bay xuống, đồng thời hai thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước mặt Nhiếp Vân Nhiếp Đồng, ngăn cản đường đi.
Hai nữ tử này ăn mặc quần áo giống nhau, đều có tu vi La Tiên Cảnh sơ kỳ, thực lực không thấp, nhìn thấy hai người đi tới thì lập tức ngăn cản.
- Hồng Liên Tông, nam nhân và chó không được vào, còn không mau cút đi!
- Nam nhân và chó không được vào?
Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trên núi có dựng một tấm bia đá có ghi mấy chữ này, lúc này cười khổ một tiếng, hắn không quan tâm hai người này và tiến lên.
- Muốn chết...
Hai nữ tử thủ hộ sơn môn không nghĩ tới thiếu niên này dám chọc ra chuyện lớn xông vào Hồng Liên Tông, sắc mặt trầm xuống, kiếm quang bắn tới.
Một kiếm toàn lực của hai nàng còn chưa đánh tới trước người hai thiếu niên đã bị lực phản chấn cường đại làm bất tỉnh, đồng thời ngã xuống đất không đứng lên...
- Hai vị sư muội...
Nhìn thấy cảnh này, Thanh Vũ vội vàng dừng lại, nàng nhìn hai người ngã xuống đất vẫn còn thở nên thả lỏng.
- Các nàng như thế nào?
Niệm Hoa lúc này cũng chạy tới.
- Các nàng không có việc gì, ch bị lực phản chấn chấn bất tỉnh!
- Lực phản chấn?
- Hai vị sư muội này dùng lực lượng cường đại nhât tấn công, nếu không đâm thủng phòng ngự mà còn bị phản chấn bất tỉnh, chỉ sợ thực lực của hai người này rất cao, không kém gì sư phụ lão nhân gia!
Thanh Vũ cắn răng.
- Không kém gì sư phụ? Làm sao có thể, sư phụ lão nhân gia chính là cường giả Tiên QUân, là tồn tại nổi danh cả thế giới Ngân Nguyệt đều biết...
Niệm Hoa không tin.
- Đừng nói nhiều như vậy, nhanh đuổi theo mau, bằng không bọn họ náo thì chúng ta phiền toái.
Thanh Vũ đứng dậy vội vàng đuổi theo.