Vô Tận Đan Điền

Hỗn Độn Phong Vương (Thượng)


trước sau

Thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái, ngồi ở trên vương tọa, nhàn nhạt nhìn qua:

- Thiên Đạo của Cửu Thiên giới bị các ngươi nhốt ở địa phương nào, thả nó ra!

- Ngươi... Muốn làm gì?

Sắc mặt của Tuất Triết trở nên tái nhợt.

- Không muốn làm gì, ta có việc muốn hỏi nó!

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

- Vậy tốt, hiện tại ta sẽ thả nó ra...

Tuất Triết do dự một chút, gật đầu, bất quá lời còn chưa nói hết, trên mặt liền sinh ra một tia âm lãnh:

- Muốn cùng ta tranh giành Thiên Đạo, chết đi!

Nương theo gào rú, một đạo kiếm quang lập tức xé rách bầu trời đi vào trước mặt Nhiếp Vân, tốc độ nhanh siêu việt thời gian, để cho người ngay cả phản ứng cũng không kịp.

Hơn nữa uy lực của chiêu kiếm này rất rõ ràng vượt qua Xích Thiên cảnh đỉnh phong, đạt đến Tru Thiên cảnh sơ kỳ!

Đinh!

Một kiếm mà Tuất Triết tràn ngập tin tưởng, nương theo một tiếng minh hưởng thanh thúy im bặt mà dừng, chỉ thấy át chủ bài có thể đánh chết Tru Thiên sơ kỳ của hắn, đâm trúng cổ của đối phương, nhưng không chi chặt đứt, mà ngay cả da cũng không có rách...

Một kiếm tất sát, thậm chí đối phương không có vật che chắn, lại ngay cả da cũng không đâm rách... con mẹ nó đây là thân thể sao?

Toàn thân Tuất Triết co lại, sắp sụp đổ.

- Xem ra ta vẫn là quá nhân từ rồi!

Lắc đầu, ngón tay của Nhiếp Vân bắn ra.

Bành!

Tuất Triết cảm thấy trên bờ vai có một tòa núi lớn áp qua, rốt cuộc không kiên trì nổi quỳ rạp xuống đất.

Bằng vào thực lực của hắn, đừng nói một tòa núi lớn, cho dù mười hành tinh ở trên bả vai cũng không có gì, nhưng đối phương nhẹ nhàng điểm một chỉ, liền để cho lực lượng toàn thân hắn sụp đổ, rốt cuộc không kiên trì nổi.

- Ngươi... Ngươi không phải Tru Thiên cảnh sơ kỳ...

Đồng tử co rụt lại, hắn hiểu được.

Thực lực của đối phương, chỉ sợ không phải Tru Thiên cảnh sơ kỳ, mà là rất cao.

- Ta là Tru Thiên cảnh sơ kỳ, bất quá không phải sơ kỳ bình thường mà thôi!

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

Ba vạn năm trước hắn đã đến được Tru Thiên cảnh sơ kỳ, tuy nhiều năm như vậy không có tiến bộ, nhưng thực lực càng thêm mượt mà, lực khống chế càng cường đại hơn.

Chính thức chiến đấu mà nói, Tru Thiên cảnh trung kỳ cũng có thể đơn giản đánh chết.

Đương nhiên, hắn chưa thấy qua cường giả Tru Thiên cảnh trung kỳ, nên không biết thực lực chuẩn xác của đối phương, đây chỉ là suy đoán.

- Cho dù ngươi là Tru Thiên cảnh trung kỳ cũng vô dụng, nói thiệt cho ngươi biết, người muốn đạt được Thiên Đạo của Cửu Thiên giới cũng không phải ta, mà là một người hoàn toàn khác, ta chỉ là bắt lấy Thiên Đạo, sau đó dùng đi hiến tế! Đến lúc đó, vị cường giả kia sẽ hàng lâm ý niệm, giúp ta tăng thực lực lên, trực tiếp đột phá!

Biết rõ thực lực của Nhiếp Vân, Tuất Triết ngược lại bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng:

- Thiên Đạo này, vị cường giả kia nguyện nhất định phải có, ngươi không nên tự lầm, nếu không cho dù thực lực của ngươi mạnh hơn gấp 10 lần nữa, cũng khẳng định không phải đối thủ của hắn!

- Ah? Cường giả vĩ đại? Hẳn là hắn hàng lâm khống chế ý niệm của ngươi a, lúc này mới khiến ngươi thề sống chết làm theo a!

Nhiếp Vân đứng dậy, hai mắt mở ra:

- Đi ra cho ta!

Bàn tay mạnh mẽ trảo tới.

Lần này toàn bộ Cửu Thiên giới giống như triệt để chấn động, một hồi lắc lư kịch liệt, vách ngăn thế giới bị xé rách, xuất hiện Hỗn Độn hải dương cực lớn.

Nhiếp Vân cũng không có ý tứ đình chỉ, bàn tay tiếp tục với tới Hỗn Độn hải dương.

Một lát sau, mọi người liền chứng kiến ở chỗ sâu trong hải dương, một đại trận hình tròn xuất hiện, Thiên Đạo hình người đang bị vây ở trong đại trận, không cách nào đào thoát.

Bốn phía đại trận có bốn đại đỉnh trấn áp, mười tám vị cường giả Xích Thiên Cảnh vây quanh, phía trên có một trung niên nhân lăng không mà đứng, chưởng ấn trong tay quay cuồng, lực lượng như mưa.

Những lực lượng này thoạt nhìn nhu hòa phiêu
hốt, không có uy lực gì, nhưng hơi dính đến trên người Thiên Đạo, liền để cho đối phương thống khổ, liên tục kêu thảm.

Thiên Đạo cường đại như vậy, đối với lực lượng này rõ ràng không có năng lực phản kháng!

Chi chi chi chi!

Đại trận giống như cối xay xoay tròn, Thiên Đạo càng ngày càng yếu, tựa hồ tùy thời sẽ bị triệt để phai mờ, xem ra đã luyện hóa thời gian rất lâu, dùng không được bao lâu Thiên Đạo sẽ không chịu nổi, triệt để sụp đổ.

- Hắn lệnh ngươi đi ra kéo dài thời gian a!

Nhìn thoáng qua Tuất Triết, mí mắt của Nhiếp Vân nhẹ giương lên.

- Ngươi... Không sai, là để ta kéo dài thời gian, hiện tại đã qua thời khắc nguy hiểm nhất, cho dù ngươi phá hủy đại trận, Thiên Đạo cũng bị luyện hóa một tia! Không có pháp vãn hồi rồi!

Tuất Triết không nghĩ đến sự tình gì cũng không thể gạt được người trước mắt này, chẳng muốn tiếp tục giãy giụa, lộ ra vẻ âm tàn.

Dù sao tình huống hiện tại rất rõ ràng, Thiên Đạo đã sắp bị luyện hóa, cho dù đối phương có động tác gì cũng đã chậm.

- Không cách nào vãn hồi? Vậy cũng không nhất định!

Nhiếp Vân cũng không tiến vào Hỗn Độn, mà nhìn về phía Thiên Đạo, mỉm cười:

- Ta hỏi ngươi một sự tình, ngươi thành thật trả lời, ta sẽ ra tay cứu ngươi, không trả lời, ta không quan tâm chuyện nơi đây!

- Tốt, ta hỏi! Vì sao ngươi có thể ngưng tụ hình thể, hơn nữa có ý thức độc lập!

Không đi quản đối phương có trả lời hay không, tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Hắn từ Lục Đạo mà đến, chính là vì để cho Đạm Đài Lăng Nguyệt phục sinh, Thiên Đạo này có được ý thức độc lập, thậm chí có thể câu thông với người, đúng là hắn muốn biết.

Nếu không phải vì chuyện này, Thiên Đạo của Cửu Thiên giới bị ai luyện hóa, liên quan gì tới hắn?

- Ta... Ta... Không thể nói...

Sóng tinh thần của Thiên Đạo bỗng nhúc nhích, lập tức không có động tĩnh.

- Không thể nói? Vậy tốt, ta có rất nhiều thời gian!

Nhiếp Vân tiếp tục ngồi xuống, giống như lão tăng, khí định thần nhàn.

Bằng vào thiên phú Thiên Cơ sư, hắn đã sớm suy tính ra Thiên Đạo bị luyện hóa, trên đường còn cố ý chậm rì rì tới, là muốn Thiên Đạo bị bức đến cực hạn. Nếu không, mặc dù đến sớm, không nói cũng vô dụng!

Hắn không nóng nảy, Thiên Đạo lại có chút không kiên trì nổi rồi, kêu thảm thiết vài tiếng, sóng tinh thần yếu ớt lần nữa phóng thích tới.

- Tốt. Ta nói với ngươi, sở dĩ ta có thể tụ ý thức, là vì A Dục Vương, dùng hắn Hỗn Độn Tụ Linh Châu giúp ta!

Thanh âm của Thiên Đạo đứt quãng.

- Hỗn Độn Tụ Linh Châu? Có thể làm cho Thiên Đạo hội tụ hình thể, hơn nữa có được ý thức tự chủ?

Hô hấp của Nhiếp Vân có chút dồn dập.

Nếu như là thật, chỉ cần tìm được loại Hỗn Độn Tụ Linh Châu này, chẳng phải có thể làm cho Đạm Đài Lăng Nguyệt một lần nữa ngưng tụ thân hình, khôi phục ý thức sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện