Vô Tận Đan Điền

Đốn ngộ (Hạ)


trước sau

- Cái này...

Nhiếp Đồng hoảng sợ.

Hắn có được thực lực đơn giản chém giết Bạch Dục, nhưng không cách nào đột phá khe hở đi vào bên người ca ca, đây là có chuyện gì?

- Ca ca... Nhất định là đốn ngộ rồi...

Bất quá Nhiếp Đồng cũng không ngốc, trong nháy mắt liền hiểu được, nhất định là đốn ngộ rồi!

Tùy tiện một cái khe hở thì có loại thực lực này, sau khi đốn ngộ ca ca sẽ có loại sức chiến đấu nào?

Đột nhiên, trong nội tâm Nhiếp Đồng tràn đầy chờ mong.

................................................

Tiếu Tĩnh Tuyết là một đệ tử nội môn bình thường.

Đệ tử nội môn 3000, nàng chỉ có thể sắp xếp thượng trung du, không tính rất mạnh cũng không tính quá yếu.

Dung mạo không tính đặc biệt xinh đẹp, nhưng cũng không kém, ít nhất ở trong hàng nữ đệ tử sắp xếp khá cao.

Chính bởi vì như thế, tỏ tình với nàng chỗ nào cũng có, mỗi ngày đều có không ít sư huynh sư đệ, tiễn đưa các loại đồ vật, hy vọng có thể cùng nàng kết thành đạo lữ.

Nhưng đối với loại người này nàng không có hứng thú chút nào, những năm này có một bóng người một mực bồi hồi ở trong lòng nàng, chưa bao giờ phai màu... Thượng Tuyền!

Ở trong một lần thí luyện, Thượng Tuyền sư huynh đã từng cứu nàng, sau đó phiêu nhiên mà đi.

Sự tình nàng thích Thượng Tuyền sư huynh, chưa bao giờ nói với người khác, cũng chưa bao giờ tỏ vẻ qua, cho nên... tâm tư của thiếu nữ này, không có ai biết rõ.

Cũng không phải nàng thẹn thùng, không muốn biểu đạt, mà là nàng biết rõ... thân phận của bọn hắn chênh lệch quá xa.

Nàng bất quá là đệ tử nội môn bình thường, còn đối phương lại đệ tử hạch tâm xếp hạng Top 5, có thể nói Thiên Địa chênh lệch cũng không đủ!

Dưới loại chênh lệch này, mặc dù nghĩ như thế nào, cũng bất lực!

Bất quá, tuy biết không thể chung một chỗ, nhưng không cách nào ngăn cản nàng chú ý Thượng Tuyền sư huynh, đối phương có chuyện, nàng đều nghe rõ ràng, chôn dấu thật sâu ở dưới đáy lòng, mỗi một lần luận võ nàng đều núp ở phía sau quan sát, yên lặng cổ vũ người trong lòng.

Thật giống như lần này Thượng Tuyền cùng một người tên là Nhiếp Đồng luận võ, trước tiên liền biết, hôm nay đúng là thời gian thi đấu, tuy thời gian tỷ thí ở giữa trưa, nhưng mới sáng nàng liền đi tới Thiên Chiến Phong, ý định tìm được một vị trí gần phía trước, có thể nhìn rõ người trong lòng.

- Như thế nào... Nhiều người như vậy...

Bất quá, mới đi đến Thiên Chiến Phong, nàng liền hoảng sợ, trên quảng trường trước đài tỉ thí, rậm rạp chằng chịt đứng đầy nhân ảnh, khắp nơi đều là đầu người, không có địa phương chen chân, vốn nàng cho rằng mới vừa sáng liền tới, cho dù có người cũng sẽ không quá nhiều, hiện tại xem ra... tuyệt đối vượt qua mấy vạn!

- Chẳng phải một trận đấu thực lực cách xa nhau sao? Tại sao lại đến nhiều như vậy?

Nàng có chút nghĩ không thông.

Theo nàng bằng vào thực lực của Thượng Tuyền sư huynh, có thể tùy tiện đả bại người mới tới không biết trời cao đất rộng kia, nếu không phải bởi vì muốn nhìn người trong lòng một chút, loại trận đấu thực lực cách xa này không có gì đáng xem, nàng quyết sẽ không đến...

Những người này chẳng lẽ đều điên rồi sao? Mình không tu luyện, chạy đến nơi đây làm gì?

- Thực lực cách xa? Ngươi nói cái rắm a... Ngươi sao có thể nói như vậy?

Thanh âm nghi vấn của nàng không hề che dấu, chung quanh lập tức có người không vui, quát lớn một câu, bất quá khi nhìn rõ ràng trước mắt là đại mỹ nữ, lập tức ách xuống.

- Chẳng lẽ không phải? Nhiếp Đồng này chỉ là một nhân vật mới mà thôi, may mắn chiến thắng Bạch Dục, liền muốn khiêu chiến Thượng Tuyền sư huynh, chẳng lẽ ngươi cho rằng, thực lực hai người không kém nhiều?

Tiếu Tĩnh Tuyết khẽ nói.

- May mắn chiến thắng Bạch Dục? Ngươi thực biết nói giỡn, Nhiếp Đồng sư huynh đơn thương độc mã nhảy vào Minh Tông Phong, một kiếm đánh chết Bạch Dục, tại chỗ
còn có mười đệ tử hạch tâm, ngay cả ngăn trở cũng không dám... Cái này là may mắn ngươi nói? Hơn nữa, ngươi phải tinh tường, đến cùng ai khiêu chiến ai, là Thượng Tuyền sư huynh khiêu chiến Nhiếp Vân sư huynh!

Người nọ là Fans hâm mộ trung thực của Nhiếp Đồng, nghe đối phương nói có chứa khinh thị với Nhiếp Đồng, lập tức khó chịu.

Nhiếp Đồng đánh chết Bạch Dục, tương đương trực tiếp chiếm cứ vị trí của hắn, thành đệ tử hạch tâm thứ mười, đối với chút ít đệ tử nội môn này mà nói, xưng hô sư huynh cũng không quá phận.

- Cho dù Thượng Tuyền khiêu chiến Nhiếp Đồng, cũng là muốn dạy dỗ hắn không biết phân biệt, không biết trời cao đất rộng a!

Tiếu Tĩnh Tuyết chu miệng.

- Giáo huấn hắn? Trận đấu này, ai thắng ai thua còn không nhất định! Gây chuyện không tốt Thượng Tuyền muốn giáo huấn lại bị người giáo huấn rồi...

Fans hâm mộ của Nhiếp Đồng cũng không lui về phía sau.

- Ngươi nói bậy!

Tiếu Tĩnh Tuyết thiếu chút nữa tức điên.

Trong lòng nàng Thượng Tuyền quả thực là tồn tại vô địch, làm sao có thể có người giáo huấn hắn!

- Lần này, thập đại trưởng lão đều sẽ đi qua xem cuộc chiến, ngay cả Thất Thập Nhị Phong xếp hạng thứ nhất Kê Huyền cũng sẽ đích thân tới, nhiều cường giả coi trọng như vậy, ngươi còn cảm thấy là thiên về một bên, quả thực buồn cười!

Fans hâm mộ hừ một tiếng.

- Ngươi... Nói cái gì? Thập đại trưởng lão... Kê Huyền cũng sẽ đến? Cái này... Điều này sao có thể!

Tiếu Tĩnh Tuyết triệt để ngây ngẩn cả người.

Vốn theo nàng trận đấu này Thượng Tuyền sư huynh khẳng định chiến thắng, không có bất kỳ lo lắng, nghe được nhiều cao thủ như vậy tự mình tới, trong lúc nhất thời nàng liền không có loại tin tưởng này rồi.

Nếu như không phải thế lực ngang nhau, làm sao có thể để cho nhiều cao thủ như vậy tự mình tới?

Xem ra Nhiếp Đồng này, tuy là nhân vật mới, lại không đơn giản như mình tưởng tượng, chỉ sợ thực lực cực kỳ đáng sợ!

- Thượng Tuyền sư huynh... Ngươi nhất định phải thắng a...

Đáy lòng Tiếu Tĩnh Tuyết âm thầm hò hét.

Thời gian nương theo Tiếu Tĩnh Tuyết khẩn trương lo lắng chậm chạp xói mòn, trong nháy mắt mặt trời mới mọc chậm chạp bay lên, đã đến đỉnh đầu mọi người.

Sưu sưu sưu!

Nương theo vài tiếng gió bén nhọn, mười lão giả đột ngột xuất hiện ở chung quanh đài tỷ thí Thiên Chiến Phong.

Ầm ầm!

Ngay sau đó có một tiếng vang thật lớn, mặt đất trống rỗng xuất hiện một bệ đá cao lớn, cao vài chục mét, phía trên có một loạt Vương Tọa đứng sừng sững, mười lão giả ngồi xuống.

- Mau nhìn, thập đại trưởng lão đã đến...

- Đây mới là thực lực của cường giả Kim Giáp Tướng, tiện tay di sơn đảo hải, lăng không biến núi thành Vương Tọa, thật lợi hại...

- Thập đại trưởng lão đều đến, sao hai nhân vật chính còn chưa tới, không phải ước định giữa trưa sao?

- Ai nói không tới, Thượng Tuyền sư huynh đã đến, ngươi xem...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện