Vô Tận Đan Điền

Khôi Lỗi chi thân (Hạ)


trước sau

- Lợi hại!

- Chỉ từ chiêu thức ấy, cũng không phải người bình thường có thể là được...

Hai người còn không có chiến đấu, chỉ từ Nhiếp Đồng xuất hiện, tất cả mọi người liền cảm giác được trước mắt sáng ngời.

Cái này thoạt nhìn đơn giản, trên thực tế lại lĩnh ngộ Đại Đạo cực kỳ sâu đậm mới có thể hoàn thành, mặc dù mấy đệ tử hạch tâm bài danh phía trên, muốn làm được cũng phí công phu rất lớn.

- Có chút ý tứ!

Ánh mắt Kê Huyền lóe lên.

- Ha ha, ta biết Nhiếp huynh là người thủ tín, nhất định sẽ tới, không tính đợi lâu, ngược lại là ngươi, nếu như sự tình không có bề bộn xong, có thể tiếp tục, trận đấu của chúng ta đổi ngày cũng không sao cả! Không nên bởi vì sự tình mà ảnh hưởng tâm tình, không thể phát huy thực lực mạnh nhất!

Thượng Tuyền từ trong tĩnh tu tỉnh táo lại, hai mắt mở ra, phóng xuất tinh quang.

Đổi lại người khác nói như vậy, khẳng định ngôn ngữ mang theo châm chọc, nhưng Nhiếp Đồng từ trong mắt đối phương nhìn ra chân thành, không hề có một chút ý châm chọc, hẳn là thật sự lo lắng đối phương bởi vì sự tình phân tâm, không thể toàn lực, lúc này cười cười:

- Sự tình đã hoàn thành, sẽ không ảnh hưởng trận đấu!

- Vậy là tốt rồi!

Sắc mặt Thượng Tuyền vui vẻ, thân thể cao ngất, cổ tay khẽ đảo, trường kiếm rút ra, lập tức, một tiếng long ngâm vang vọng Thiên Địa, khí thế cường đại để cho mấy vạn người đang xem cuộc chiến ở Thiên Chiến Phong lặng ngắt như tờ.

Một người chi uy, mạnh mẽ như vậy, quả thực nghe rợn cả người.

- Không tệ!

Con mắt Nhiếp Đồng sáng ngời, cũng rút trường kiếm ra, hàn mang chảy xuôi, tuy phẩm chất của trường kiếm không cao, lại mang theo băng hàn để cho người vì sợ mà tâm rung động, giống như hắn trời sinh vì giết chóc mà sinh.

Hai đại cao thủ còn chưa bắt đầu chiến đấu, không khí trên đỉnh Thiên Chiến Phong tựa như cứng lại, người đang xem cuộc chiến ngay cả hô hấp cũng thả chậm, sợ bỏ lỡ bọn hắn đối chiến.

- Hai vị chậm động thủ!

Đúng lúc này, Cửu Tiên trưởng lão đi vào không trung, bàn tay lớn chúi xuống, trấn áp khí thế của hai người lại.

- Hai vị đều là thiên tài của Quy Khư Hải ta, trận thi đấu này đã không phải sinh tử bác đấu, mà là lẫn nhau xác minh, không bằng điểm đến là dừng, như thế nào?

- Điểm đến là dừng?

- Ở trong thi đấu, kiếm khí tổn thương người không thể khống chế, nếu như điểm đến là dừng, làm sao kích phát tiềm lực?

Nhiếp Đồng cùng Thượng Tuyền liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.

Ngay từ đầu đã biết rõ điểm đến là dừng, thi đấu sẽ giống như diễn kịch, không cách nào cho người áp bách sinh tử, làm sao có thể phát huy ra thực lực mạnh nhất?

- Ta nói điểm đến là dừng, cũng không phải là để các ngươi tránh đi chỗ hiểm, mà là dùng Tiên lực ngưng tụ Khôi Lỗi chi thân, như vậy mặc dù làm bị thương đối phương cũng không phải chắc chắn chết, tránh cho thương vong!

Cửu Tiên trưởng lão nói.

Khôi Lỗi chi thân, giống như hóa thân, là cường giả dùng Tiên lực hội tụ thành, có chứa một bộ phận ý niệm của bản thân, mặc dù mất đi, cũng chỉ là hao tổn một bộ phận linh hồn, không phải trực tiếp tử vong.

Dựa theo đạo lý, dùng Khôi Lỗi chi thân luận võ, đã có thể làm cho người cảm giác đến tử vong uy hiếp, lại giảm thiếu tổn thương, đích thật là lựa chọn tốt nhất.

- Ồ...

Bất quá hắn lời vừa mới dứt, phía dưới liền truyền đến thanh âm cười vang.

- Đã sợ hãi thì đừng luận võ!

- Ta nói vì sao Nhiếp Đồng đến cuối cùng cũng không đi ra, nguyên lai là sợ chết, tìm Cửu Tiên trưởng lão thương nghị kế sách!

- Thật sự là mất mặt, loại người này cũng có thể thành đệ tử hạch tâm? Nói giỡn a...

- Đúng vậy, quả thực mất mặt xấu hổ...

Vô số người cười nhạo.

Theo bọn họ, Nhiếp Đồng thật lâu không hiện ra, vừa xuất hiện Cửu Tiên trưởng lão liền nói ra lời
này, tuyệt đối là hắn sợ không dám nghênh chiến, cố ý thi triển thủ đoạn.

Bằng không thì vì sao hắn sẽ cùng Cửu Tiên trưởng lão chung một chỗ tới?

- Hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh, đã tỷ thí, tự nhiên có thắng có thua, có sống có chết, nếu như sợ hãi tử vong, thì không đáp ứng trận đấu này rồi, Cửu Tiên trưởng lão ngươi yên tâm đi, không có việc gì đâu!

Không để ý tới mọi người dưới đài nhao nhao, Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, ngăn ở trước mặt Cửu Tiên trưởng lão.

- Thế nhưng mà...

- Không có gì, nếu để cho bọn hắn dùng Khôi Lỗi chi thân động thủ, vô luận thắng thua, đều không có bất kỳ ý nghĩa, chiến đấu không phải thế thân, là thật sinh tử tương bác, không ở trong sinh tử bồi hồi, làm sao có thể lĩnh ngộ sinh tử huyền bí, phát huy kiếm pháp đến cực hạn?

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

- Ai, được rồi!

Kỳ thật ngay cả Cửu Tiên trưởng lão cũng minh bạch đạo lý này, chỉ là không muốn bất kỳ ai trong Nhiếp Đồng hay Thượng Tuyền xảy ra vấn đề mà thôi!

Lúc này thấy Nhiếp Vân nói như vậy, biết rõ lại tiếp tục nữa, sẽ để cho cuộc tỷ thí này không có bất cứ ý nghĩa gì, lúc này lắc đầu, trở lại Vương Tọa.

- Bắt đầu đi!

Giải quyết xong Cửu Tiên trưởng lão, Nhiếp Đồng cười nhạt một tiếng.

Đối với những người khác nghi vấn, giải thích tốt nhất là chiến đấu, chiến đấu chiến thắng, hết thảy nghi vấn đều tan thành mây khói, thất bại, nói nhiều hơn nữa cũng uổng công.

- Tốt!

Thượng Tuyền gật gật đầu, khí tức cường đại lần nữa lan tràn ra.

Cửu Tiên trưởng lão xen giữa, không chỉ không có để cho chiến ý của hắn biến mất, ngược lại càng cường đại hơn, lực lượng hung mãnh giống như muốn nhập vào cơ thể mà ra, ở trên đỉnh đầu hình thành một mảnh mây đen.

Trường kiếm giơ lên, mưa kiếm đầy trời.

- Tử khí thật dày đặc...

Chứng kiến kiếm pháp của hắn, Nhiếp Vân nhíu mày.

Tuy kiếm pháp của Thượng Tuyền che dấu vô cùng tốt, khí thế bàng bạc, nhưng ở dưới ánh mắt của Thiên Nhãn cùng Võ Đạo sư, không chỗ nào che dấu, rất rõ ràng hiển lộ ra.

Trong kiếm khí của đối phương mang theo tử khí đậm đặc, phảng phất như từ trong mộ địa bò ra, đảm lượng hơi nhỏ, chỉ sợ chỉ nhìn một cái, sẽ cảm thấy toàn thân băng hàn, như lâm vào vũng bùn, khó có thể tự kiềm chế.

- Không tệ!

Nhiếp Vân nhìn ra kiếm thuật của hắn kỳ lạ, Nhiếp Đồng cũng nhìn ra, cười ha ha, hai mắt nheo lại, trường kiếm nhẹ nhàng múa, không gian chung quanh như bị thiết cát, xuất hiện một trạng thái chân không.

Vèo!

Trường kiếm của hai người đối bính chung một chỗ, không có nổ mạnh, không có hỏa hoa, phảng phất như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào tức mở.

Hô!

Hai người đồng thời lui về phía sau bảy tám bước.

- Cái này... Chuyện gì xảy ra?

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

- Không biết, hai người nên giao thủ a, nhưng tốc độ quá nhanh, căn bản không thấy rõ ràng...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện