Nói như vậy, chẳng khác nào có thể phục sinh được Đạm Đài Lăng Nguyệt. Cho dù bởi vậy nàng sẽ đi trí nhớ về mình. Thế nhưng chung quy so với nàng trở thành Thiên đạo còn tốt hơn nhiều.
Kiếp trước kiếp này, hai đời hắn cũng có thể làm cho nàng yêu mến hắn, cho dù không có trí nhớ thì thế nào chứ? Chỉ cần có thể khiến cho nàng phục sinh thì hắn cũng có thể khiến cho nàng yêu mến mình!
- Chuyện này không liên quan tới thế giới lớn nhỏ ra sao, chủ yếu phải xem lực lượng bổn nguyên của thế giới này và Hỗn Độn hải dương có liên hệ thế nào. Nếu như so sánh Hỗn Độn hải dương với một cây đại thụ thì rất nhiều tiểu thế giới chính là trái cây kết ở phía trên. Trái cây bình thường ngươi muốn làm như thế nào cũng không có việc gì. Cho dù có đem thời gian đảo loạn thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới căn bản. Nhưng mà nếu như tiểu thế giới này ở chỗ quan trọng nhất của Hỗn Độn hải dương, là rễ của gốc đại thụ này, như vậy không thể động. Bởi vì chỉ cần ngươi khẽ động chẳng khác nào tương đương với khuấy động thời gian Hỗn Độn hải dương, loại năng lực này, cho dù là cường giả Chúa Tể cũng không làm được, chỉ sợ chỉ có nhân tài cấp Cấp Phong Vương mới có thể hoàn thành!
Lão giả thư tịch nói.
- Ồ? Điểm ấy không cần phải lo lắng, tiểu thế giới kia rất là xa xôi, cấp độ bổn nguyên nên rất thấp, không có khả năng có liên quan tới Hỗn Độn hải dương!
Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt vui mừng không thôi.
Khoảng cách giữaThiên Địa Lục Đạo và hạch tâm Hỗn Độn rất là xa xôi, ở vào một nơi hẻo lánh không biết tên nào đó, chính là bởi vì như vậy cho nên cái gọi là bổn nguyên thế giới kia cấp độ vô cùng thấp. Sẽ không dính dấp tới Hỗn Độn hải dương.
- Vậy là tốt rồi!
Lão giả thư tịch gật gật đầu.
- Đúng rồi, liên hệ giữa bổn nguyên thế giới và Hỗn Độn hải dương, có phân cấp hay sao?
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Nhiếp Vân tiếp tục hỏi.
- Dưới tình huống bình thường là ba cấp bậc, loại kém cỏi nhất gọi là Tử Tịch thế giới, liên hệ với Hỗn Độn hải dương là con số không, tương đương với tế bào, khối u đã hỏng trong cơ thể. Chỉ có chỗ hỏng, không có chỗ lợi! Lực lượng thế giới bổn nguyên màu xám! Loại này tiểu thế giới cho dù có vỡ vụn cũng không có quan hệ gì với Hỗn Độn hải dương cả gì, thậm chí nếu có nghiền nát nó thì còn được Hỗn Độn hải dương ca ngợi!
-
- Loại thứ hai, gọi là thế giới bình thường, do Hỗn Độn hải dương diễn sinh ra. Diễn sinh ra nhân loại bình thường, có được quỹ tích lịch sử của mình. Loại bổn nguyên của thế giới này là màu đỏ đấy, nhưng mà cho dù có liên quan tới Hỗn Độn thế giới, rót lực lượng vào trong thì cho dù nó có mất đi, Hỗn Độn thế giới cũng sẽ không quan tâm. Nó giống như là trái cây chín mọng rơi xuống đất vậy!
- Loại thứ ba, gọi là hạch tâm thế giới, giống như Tà Nguyệt Chí tôn vực này vậy, chính là một loại hạch tâm thế giới. Bổn nguyên thế giới là màu hỗn độn, có thể giao hòa hoàn mỹ với hỗn độn cùng một chỗ, một khi phá hỏng, hoặc là muốn thay đổi thời gian trong đó, nhất định sẽ lập tức rơi vào Hỗn Độn hải dương cắn trả. Ngay cả cường giả Chúa Tể cũng không làm được, chỉ sợ chỉ có cường giả Phong Vương mới có thể hoàn thành!
Lão giả thư tịch chậm rãi nói ra.
- Ba loại thế giới, ba loại màu sắc, không nghĩ tới thế giới do Hỗn Độn diễn sinh lại giốn như tông môn vậy, phân làm hạch tâm, nội môn, ngoại môn!
Nhiếp Vân cười nói.
Ba loại thế giới theo như lời lão giả
thư tịch này nói có chút giống như ba loại đệ tử của tông môn, cấp bậc rõ ràng.
Sau khi hiểu rõ phân cấp Hỗn Độn, Nhiếp Vân lại hỏi kỹ càng qua một chút về chuyện nghịch chuyển thời gian, trên người đang mang sinh tử của Đạm Đài Lăng Nguyệt cho nên hắn không dám có chút qua loa nào.
Lão giả thư tịch biết rõ mạng mình đang ở trong tay đối phương, cho nên hắn cũng không dám nói dối, đem toàn bộ mọi chuyện hắn biết biết rõ hai năm rõ mười nói ra.
- Rất tốt, ngươi không có nói dối với ta, ta cũng sẽ không giết ngươi! Cáo từ!
Sauk hi hỏi xong toàn bộ, Nhiếp Vân quay người xé rách phá không gian, lăng không mà đi.
Tuy rằng lão giả thư tịch này là thứ do cường giả Cấp bậc Chúa Tể tự mình viết. Nếu như gạt bỏ linh tính của nó hoàn toàn có thể coi nó là một kiện Hỗn Độn thần binh cấp bậc đỉnh phong để sử dụng. Nhưng mà hắn không có làm như vậy, cũng không phải là hắn nhân từ, mà là đối phương nói rất sảng khoái. Không có chút ý định chơi trò tâm kế nào. Đã như vậy hắn cũng không cần phá hỏng cái thước đo chuẩn mực trong lòng.
Đương nhiên, như nếu như đối phương mưu đồ làm loạn, lòng dạ khó lường. Như vậy hắn nhất định sẽ sớm ra tay đem luyện hóa, biến nó thành binh khí a.
Thấy hắn xoay người rời đi, lão giả thư tịch sửng sốt một chút, thấy hắn chính thức rời đi, lúc này nó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngơ ngác tới nhập thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Người này nếu như không vẫn lạc, thành tựu sau này tuyệt đối không thể hạn lượng.
Một lát sau, một tiếng cảm khái vang lên, lão giả thư tịch thở dài một hơi.
Hắn là thư tịch do cường giả Chúa Tể lưu lại, có chứa ý niệm Chúa Tể, trình độ trân quý không cần phải nói. Bảo vật như vậy mà đối phương cũng có thể thờ ơ. Có thể giữ vững điểm mấu chốt trong lòng đã nói rõ đối phương ý chí kiên định tới cực điểm, không động tâm vì ngoại vật. Loại người này, thật tình cầu đạo, thành tựu sao có thể thấp được cơ chứ?
Không biết lão giả thư tịch ca ngợi mình thế nào, Nhiếp Vân một đường tiến lên, chỉ trong chốc lát đã đi tới gần lối ra thư khố, đã tìm được Nhiếp Đồng.
Lúc này Nhiếp Đồng vẫn như trước, đang triển khai tinh thần, không ngừng tìm kiếm. Cách làm giống như hắn lúc trước vậy.
- Ca ca, ca ca dùng Chúa Tể ấn phù rồi sao?
Nhìn thấy Nhiếp Vân đột ngột xuất hiện ở trước mặt, toàn thân không ngừng phóng ra lực lượng xé rách thương khung, Nhiếp Đồng có chút kinh ngạc nói.
- Đúng vậy. Ta đã tìm được thứ mà ta muốn biết rồi, không cần tiếp tục tìm nữa!
Nhiếp Vân cười nói.
Sau khi biết rõ Đạm Đài Lăng Nguyệt có thể phục sinh, tâm tình của hắn đã tốt hơn rất nhiều.
- Ca ca định về Thiên Địa Lục Đạo hay sao?
Thấy bộ dáng của hắn, biết rõ trong lòng ca ca nghĩ gì. Hai mắt Nhiếp Đồng sáng ngời.
- Vẫn là đệ hiểu ta!
Nhiếp Vân cười nói một tiếng.